Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2233




Chương 2233:

 

Nguyễn Tri Hạ cứ như vậy cùng bọn họ đến phòng ăn.

 

Sau khi ngồi xuống, Cố Tri Dân cùng Thẩm Lệ tập trung gọi món thì chuông điện thoại của Nguyễn Tri Hạ reo lên.

 

Nguyễn Tri Hạ vui mừng, tưởng Tư Mộ Hàn hoặc là Tư Gia Thành gọi điện thoại đến đây.

 

Nhưng lấy điện thoại ra xem mới thấy đó là một số lạ.

 

“Nguyễn Tri Hạ.” Một giọng nói khàn khàn lạ lùng phát ra từ bên trọng điện thoại, rõ ràng là đã sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói.

 

“Ngươi là ai?”

 

Giọng nói Nguyễn Tri Hạ đầy cảnh giác, khiến Cố Tri Dân chú ý.

 

Cố Tri Dân cũng không gọi món ăn, ngẩng đầu vỗ vỗ cánh tay Nguyễn Tri Hạ, ra hiệu cô mở loa ngoài.

 

Trong phòng chỉ có ba người bọn họ, Nguyễn Tri Hạ không do dự liền mở loa ngoài.

 

“Nếu muốn Tư Gia Thành con sống, làm theo những gì ta nói.” Người trong điện thoại nói xong liền cúp máy.

 

Nghe thấy tên Tư Gia Thành, Nguyễn Tri Hạ biến sắc: “Alo? Ngươi đã làm gì tiểu Thành?”

 

Nhưng người ở đầu dây bên kia đã cúp máy, cũng không cho cô câu trả lời.

 

Để điện thoại di động xuống, Nguyễn Tri Hạ lẩm bẩm nói: “Tớ biết thế nào cũng có chuyện.”

 

“Tri Hạ, cậu đừng làm điều gì ngu ngốc.” Thẩm Lệ cảm giác không ổn, cô biết Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Gia Thành quan hệ không tệ.

 

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, miễn cưỡng cười cười: “Tớ sẽ không làm việc ngu ngốc.”

 

Thẩm Lệ không tin cô, nháy mắt với Cố Tri Dân, Cố Tri Dân hiểu rõ ánh mắt của cô, liền giơ tay giật lấy điện thoại di động của Nguyễn Tri Hạ: “Cái này giao cho bọn anh.”

 

Nguyễn Tri Hạ cũng không ngờ tới bọn họ sẽ trực tiếp cướp điện thoại của cô.

 

Cô sửng sốt một lúc, mới bất đắc dĩ nói: “Tớ thật sự sẽ không làm điều gì ngu ngốc, mang điện thoại trả lại cho tớ đi.”

 

Thẩm Lệ cười với cô, sau đó lắc đầu.

 

“Bộ dạng của tớ hiện tại thế này, tớ cũng không làm được cái gì ngu ngốc đâu.” Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn chân mình.

 

“Cậu bây giờ có thể đứng lên đi bộ, ai biết câu có thừa Hạ bọn tớ không để ý mà trốn đi hay không?” Thẩm Lệ chỉ vào hai mắt của chính mình: “Đôi mắt này của tớ đã nhìn thấu cậu rồi, đừng nghĩ đến việc lừa gạt tớ.”

 

Ong ong ——

 

Điện thoại Nguyễn Tri Hạ lại vang lên.

 

“Có tin nhắn mới, mau xem một chút!” Nguyễn Tri Hạ trong lòng gấp gáp, đứng dậy muốn đi lấy điện thoại.

 

Thẩm Lệ đương nhiên không cho cô cơ hội cầm điện thoại, đẩy Nguyễn Tri Hạ trở lại ghế ngồi: “Ngồi xuống, đừng lộn xộn.”

 

Thẩm Lệ ấn mở tin nhắn mới, nhưng thấy gửi đến là một bức ảnh.

 

“Là tiểu Thành!” Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy rõ người trong ảnh.

 

Ảnh chụp Tư Gia Thành quỳ trên mặt đất, biểu cảm của anh cứng ngắc, trên người vẫn còn mặt bộ quần áo trước đó đến gặp Nguyễn Tri Hạ, trên người không có vết máu nhưng cái này cũng không thể chứng minh rằng anh ta không bị thương.