Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2205




Chương 2205:

 

Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy đôi hoa tai của mình rất đẹp, nếu như có một người phụ nữ nhìn chằm chằm vào hoa tai của cô cũng là chuyện bình thường.

 

Chiến Kình Uyên trông có vẻ là trai thẳng, cũng không giống là người thích nữ trang, không thể nào lại cảm thấy hứng thú đối với trang sức của phụ nữ, vậy thì…..

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến gì đó, hỏi anh ta: “Anh thích ngôi sao?”

 

Lần này, Chiến Kình Uyên mới mở miệng: “Ừm.”

 

Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười: “Tinh Tinh là tên của vợ anh phải không?”

 

Biểu cảm thờ ơ ban đầu của Chiến Kình Uyên trở nên lạnh thấu xương, ánh mắt sắc bén của anh ta cũng lạnh đến dọa người.

 

Nhưng Nguyễn Tri Hạ một chút cũng không sợ, ngược lại còn cười nhiều hơn.

 

Là cùng một loại người với Tư Mộ Hàn đây.

 

Biểu tình trên mặt giống như muốn bao nhiêu hung dữ liền có bấy nhiêu, trên thực tế lại là một người có có trái tim mềm mại.

 

Chiến Kình Uyên chỉ nhìn chăm chú vào Nguyễn Tri Hạ một lúc, liền lạnh lùng rời tầm mắt.

 

Trong mắt Nguyễn Tri Hạ có ý cười, tính tình kém giống như Tư Mộ Hàn.

 

Nhưng mà, bây giờ cô cũng tính là hiểu Tư Mộ Hàn tại sao lại yên tâm như vậy mà giao cô cho Chiến Kình Uyên chăm sóc.

 

Sự uy hiếp quá mạnh, đều không có ai dám đến gần.

 

Khá yên tĩnh.

 

Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ.

 

“Tri Hạ.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy âm thanh nên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lưu Chiến Hằng đã bước đến trước mặt của cô.

 

Lúc nãy Tư Mộ Hàn đã từng nói có thể sẽ gặp rất nhiều người mà cô biết, Nguyễn Tri Hạ đã sớm có chuẩn bị trong lòng.

 

“Thật trùng hợp” trên mặt Lưu Chiến Hằng mang ý cười, đứng trước mặt Nguyễn Tri Hạ.

 

Biểu cảm trên gương mặt của Nguyễn Tri Hạ hết sức kiềm chế, sắc mặt lạnh lùng nhìn anh ta.

 

Buổi tiệc này bên ngoài trông có vẻ rất bình thường, nhưng Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng đều đến, thực tế tiềm ẩn sự nổ chậm .

 

Không đợi Nguyễn Tri Hạ mở miệng, Chiến Kình Uyên ngồi cạnh đã nhìn qua bên này, cười khẩy: “Trùng hợp cái gì, nếu Tư Mộ Hàn không đến, cậu có đến không.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy sự im lặng.

 

Chiến Kình Uyên chuyện gì cũng đều hiểu rõ, cái gì cũng dám nói.

 

Sắc mặt Lưu Chiến Hằng âm trầm nhìn Chiến Kình Uyên: “Cậu ba, đây là chuyện giữa tôi và Tư Mộ Hàn.”

 

“Phải không? Vậy cậu cứ nhìn chằm chằm vào vợ của người ta làm gì, nhìn tới nhìn lui cũng không phải là của cậu.” Chiến Kình Uyên lười biếng dựa vào sofa, căn bản là không đặt Lưu Chiến Hằng vào trong mắt.

 

Lưu Chiến Hằng biết kiềm chế hơn Tạ Ngọc Nam, mặc dù sắc mặt của anh ta trông khó coi, nhưng cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào.

 

Lưu Chiến Hằng trầm giọng nói: “Cậu ba Chiến có thể là có chút hiểu lầm với tôi.”

 

“Cho dù là hiểu lầm thì hiểu lầm của tôi đối với cậu cũng rất sâu, sao, cậu muốn thảo luận với tôi chút không?” Chiến Kình Uyên câu môi, lộ ra một nụ cười chế giễu.