Chương 2186:
Nguyễn Tri Hạ cười lạnh một tiếng, những người lớn lên trong hào môn thế gia này, luôn luôn kiêu căng tự mãn, không chịu cái này cũng không chịu cái kia, làm việc cũng không biết cố gắng, quang minh chính đại.
Người của Tạ Ngọc Nam và Cố Tri Dân đã đánh nhau thành một đoàn, căn bản không ai có tâm tư để ý tới Nguyễn Tri Hạ và Tư Ân Nhã.
Hôm nay Nguyễn Tri Hạ ráng chống đỡ cơ thể đi lại nhiều như vậy, lại thêm vừa rồi Tư Ân Nhã đá cô một cước, bây giờ chân của cô đã tê dại đến mức hoàn toàn không đứng dậy nổi, cũng chỉ có thể ngồi dưới đất.
Nếu không phải như thế, Tư Ân Nhã như thế này, cô có thể đánh hai cái.
Nhưng hiện thực lại là, lúc này cô bị Tư Ân Nhã ngăn ở nơi này không thể động đậy.
Trầm mặc hơn nửa ngày Tư Ân Nhã đột nhiên lại lên tiếng nói: “Chị nói nhiều như vậy cũng chỉ là đang bào chữa cho chính mình, dáng vẻ làm bộ làm tịch này của chị thật sự khiến cho người ta chán ghét.”
Nguyễn Tri Hạ liếc cô ta một cái: “Ai cần cô thích.”
Lúc đầu Tư Ân Nhã không chiếm được lý, đáy lòng cũng hơi chột dạ, trái lại Nguyễn Tri Hạ lại vô cùng thong dong, đáy lòng cô ta lại càng phát ra tích tụ.
Cô ta nhìn thoáng qua hướng bên kia, sau khi nhìn thấy Tạ Ngọc Nam, liền đưa tay kéo Nguyễn Tri Hạ hướng về phía Tạ Ngọc Nam.
“Cô làm gì vậy?” Nguyễn Tri Hạ giật mình, nhíu mày nhìn về phía Tư Ân Nhã.
Lúc đầu cô dựa vào vách tường nghỉ ngơi, ở trong lòng suy nghĩ xem Tư Mộ Hàn có thể phái người đến hay không, kết quả là bị Tư Ân Nhã lôi kéo như thế này.
“Tôi đang giúp chị đấy.” Tư Ân Nhã cười lạnh: “Nhìn chị bây giờ đã thành cái dạng này, Tạ Ngọc Nam chịu muốn chị đã rất tốt rồi, đến bây giờ anh ba vẫn không đến, chị còn trông cậy vào anh ấy sao?”
Lúc này Tư Ân Nhã mới nghĩ tới, cô luôn luôn e ngại Tư Mộ Hàn, hiểu phong cách làm việc của Tư Mộ Hàn.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng từ trước kia cô ta tiếp xúc với anh cùng những chuyện về sau trong lòng cũng hiểu rõ thật ra trong lòng Tư Mộ Hàn vẫn tương đối để ý tới Nguyễn Tri Hạ, nhưng Nguyễn Tri Hạ đã ở đây đợi lâu như vậy, vẫn không thấy Tư Mộ Hàn đến, chắc là thật sự không cần chị ta nữa.
Mặc dù Tạ Ngọc Nam là con trai của Tạ Sinh nhưng gia thế không tệ, nhưng anh ta có tiếng là công tử đào hoa, bây giờ anh ta có hứng thú đối với Nguyễn Tri Hạ, cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.
Chờ anh ta chơi chán, sẽ một cước đá văng Nguyễn Tri Hạ, thật sự là nghĩ tới liền thấy vui vẻ rồi!
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ sẽ không bởi vì dăm ba câu của Tư Ân Nhã mà suy nghĩ nhiều, nhưng nghe Tư Ân Nhã nói như vậy, đáy lòng cô vẫn là xao động một chút.
Người quen biết Tư Mộ Hàn đều biết phong cách làm việc của anh.
Với sự hiểu biết về Tư Mộ Hàn, anh cũng nên sớm tới rồi mới đúng.
Thế nhưng, đến bây giờ anh vẫn còn chưa đến.
Cho dù Tư Mộ Hàn không đến, cô cũng phải bảo vệ chính mình thật tốt.
Nguyễn Tri Hạ bắt lấy cái tay Tư Ân Nhã đang lôi kéo cô, quay đầu cắn một cái trên tay Tư Ân Nhã.
“A…” Tư Ân Nhã hét tiếng kêu đau, vội vàng hất Nguyễn Tri Hạ ra.
Tư Ân Nhã nhìn thoáng qua dấu răng thấm máu trên tay mình, hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Chị dám cắn tôi!”
Nguyễn Tri Hạ hoạt động cánh tay mình bị cô ta kéo đau một chút: “Cô lại đến tôi sẽ lại cắn.”
Tư Ân Nhã nồi giận, giơ tay lên muốn đánh Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng không ngờ, vào lúc này cửa phòng bị người từ bên ngoài đá văng ra.