Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1997-1999: -1999




Chương 1997:

 

Anh không thể để Nguyễn Tri Hạ chết.

 

Dù chp anh chết, cũng không thể để Nguyễn Tri Hạ xảy ra chuyện.

 

“Thế thì anh để cho em vào bếp.” Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên nhìn anh, trong ánh mắt không hề có một chút cảm xúc nào, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

 

“Không được.” Câu trả lời của Tư Mộ Hàn vẫn giống như trước đây, không có chút rộng rãi nào.

 

Nguyễn Tri Hạ hít một hơi thật sâu, đang định mở miệng ra nói thêm, nhưng liếc thấy Tư Nguyễn đang lùi lại phía sau ghế cách đó không xa.

 

Sắc mặt của cô thay đổi, đóng băng ngay tại chỗ.

 

Cô cực kỳ không muốn Tư Nguyễn nhìn thấy cô cãi nhau với Tư Mộ Hàn.

 

Nhưng Tư Nguyễn đã nhìn thấy rồi.

 

“Tư Nguyễn.” Nguyễn Tri Hạ cất tiếng gọi với chút lo lắng.

 

Tư Nguyễn có chút ngần người, rõ ràng là con bé vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.

 

Con bé bước đến hỏi: “Chết là gì?”

 

Bầu không khí thoáng chốc như ngưng đọng lại.

 

Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đều im lặng, hai người quay ra nhìn nhau.

 

Tư Nguyễn mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.

 

Sau đó, con bé tự nhủ: “Thật ra con biết rằng chết tức là không còn nữa.”

 

“Nếu mẹ chết rồi, thì con sẽ không có mẹ nữa.” Tư Nguyễn mím môi, nước mắt rơi lã chã.

 

Mặc dù đã cố gắng không khóc, nhưng cô bé không thể kiểm soát nổi, nước mắt cứ thế rơi xuống .

 

Sắc mặt Tư Mộ Hàn có chút khó coi.

 

Anh không muốn nghe từ miệng bất kỳ ai nói rằng Nguyễn Tri Hạ có thể sắp chết.

 

Ngay cả Tư Nguyễn cũng không được nói như vậy.

 

Vẻ mặt anh nghiêm trọng nhìn Tư Nguyễn, giọng lạnh lùng nói: “Tư Nguyễn, mẹ sẽ không chết, đừng nói linh tinh.”

 

“Nhưng mẹ gầy như thế rồi mà, mẹ càng ngày càng gầy…” Tư Nguyễn nghẹn ngào, hít vào một hơi nặng nề, cố gắng nói, nhưng dường như bị nghẹn lại.

 

Con bé cố kìm nén tiếng khóc nức nở của mình.

 

Nhưng con bé còn quá nhỏ, sao mà có thể kìm nén được chứ.

 

Tiếng khóc nức nở ngày càng lớn hơn.

 

Tình hình này xem ra không thể cứ để nó diễn ra được, Nguyễn Tri Hạ hít một hơi thật sâu, nuốt vào một cách rất khó khăn.

 

Rồi cô dịu dàng nói với Tư Nguyễn: “Tư Nguyễn, lại đây với mẹ”.

 

Mặc dù Tư Nguyễn vẫn đang khóc nức nở, nhưng khi nghe Nguyễn Tri Hạ nói thì vẫn ngoan ngoãn đi về phía cô.

 

Nguyễn Tri Hạ giơ tay ra lau nước mắt trên khuôn mặt của Tư Nguyễn, rồi vòng tay ra nhẹ nhàng vuốt lưng để giúp con bé điều chỉnh lại nhịp thở.

 

“Mẹ không sao. Mẹ chỉ cãi nhau với bố, nên nói mấy lời tức giận thôi. Tư Nguyễn của mẹ ngoan như thế, làm sao mà mẹ nỡ rời xa con chứ?”

 

Nguyễn Tri Hạ xoa hai má của Tư Nguyễn rồi áp trán mình vào trán Tư Nguyễn, nhẹ nhàng nói.

 

Tư Nguyễn sụt sịt mũi: “Thật sao?”

 

“Đương nhiên là thật rồi.” Giọng của Nguyễn Tri Hạ cũng có chút nghẹn ngào: “Mẹ sẽ không nói dối con đâu.”

 

Tư Nguyễn trả lời với giọng nói còn chút nghẹn ngào: “Vâng ạ.”


Chương 1998:

 

Rồi cô bé quay lại nhìn Tư Mộ Hàn.

 

Có vẻ như đang chờ câu trả lời khẳng định của Tư Mộ Hàn.

 

Đứa trẻ này rất nhạy bén, cô bé có thể cảm nhận được tình yêu của anh dành cho mình, cũng có thể cảm nhận được ai là người có quyền nhất trong gia đình này.

 

Tư Mộ Hàn nói với giọng hơi khàn khàn: “Mẹ nói đều là sự thật.”

 

Biểu hiện của anh ta trông rất bình tĩnh, ít nhất là bình tĩnh hơn Nguyễn Tri Hạ và Tư Nguyễn.

 

Nhưng nắm đấm của anh siết chặt ở bên cạnh người đã tiết lộ ra suy nghĩ thật của anh.

 

Làm gì có ai trên thế giới này có thể như tường đồng da sắt ngàn đao cũng không chém vào được cơ chứ.

 

Là con người thì đều có điểm yếu.

 

Một khi đã có điểm yếu, sẽ có một ngày sụp đổ.

 

Tư Nguyễn lúc này mới gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm.

 

Tuổi còn nhỏ như thế, nhưng lại cực kỳ thông minh, cũng hiểu biết rất nhiều.

 

Nguyễn Tri Hạ rất thương Tư Nguyễn, nhưng lại bất lực trước tình hình hiện tại.

 

Nguyễn Tri Hạ ôm Tư Nguyễn vào lòng rồi khẽ nói: “Mẹ làm cho con món cánh gà mà con thích nhất nhé?”

 

Tư Nguyễn liền lắc đầu.

 

Nguyễn Tri Hạ làm sao mà không biết Tư Nguyễn sợ cô bị mệt nên mới từ chối.

 

Nguyễn Tri Hạ mỉm cười và nói: “Mẹ không mệt.”

 

Mũi và mắt của Tư Nguyễn vẫn đỏ ửng lên.

 

Con bé trịnh trọng nói: “Bây giờ con không thích cánh gà nữa, con thích trái cây.”

 

Trái cây thì chỉ cần gọt vỏ rồi cắt ra là có thể ăn được rồi, không phải tốn chút sức nào.

 

Mũi Nguyễn Tri Hạ cay khủng khiếp, cổ họng cô cũng khó chịu như có một thứ gì đó bị chặn lại.

 

Khó chịu đến phát đau.

 

Nguyễn Tri Hạ cười mang theo nước mắt: “Nhưng mẹ lại thích ăn cánh gà. Mẹ sẽ tự làm cho mình ăn, nhưng mà mẹ không ăn được nhiều. Đến lúc đó Tư Nguyễn giúp mẹ ăn một chút nhé.”

 

Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ vẫn đi vào bếp.

 

Tư Mộ Hàn chọn cách thỏa hiệp vì một lý do rất đơn giản.

 

Mặc dù anh không muốn thừa nhận điều đó, nhưng trong lòng của Nguyễn Tri Hạ, có lẽ Tư Nguyễn còn quan trọng hơn cả anh.

 

Chừng nào còn có Tư Nguyễn ở đây, Nguyễn Tri Hạ sẽ không để mất hy vọng.

 

Anh luôn có thể cảm nhận được rằng tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ dạo gần đây đang trở nên tồi tệ.

 

Trải qua rất nhiều chuyện, hình như cô đã mệt rồi.

 

Cả con người cô trở nên tiêu cực, cô cũng không thể vực dậy tinh thần của mình nữa, cô muốn từ bỏ rồi.

 

Trong lòng Tư Mộ Hàn rất hoảng loạn, nhưng chỉ có thể liều lĩnh chăm sóc cô bằng cách của bản thân.

 

Trong thâm tâm anh biết, rằng Nguyễn Tri Hạ không thích anh quản lý cô như thế này, nhưng chỉ bằng cách này anh mới cảm thấy an tâm.

 

Mới cảm thấy được rằng Nguyễn Tri Hạ vẫn ở bên anh.

 

Như thế thì anh mới cảm thấy an toàn.

 

Vả lại, còn có Tư Nguyễn.

 

Cho dù Nguyễn Tri Hạ tiêu cực đến mức nào, tình yêu của cô dành cho Tư Nguyễn vẫn không thay đổi.

 

Chừng nào Tư Nguyễn còn ở đó, thì vẫn giúp cho Nguyễn Tri Hạ trở nên phấn chấn hơn.


Chương 1999:

 

Trước đây, anh chỉ coi Tư Nguyễn như một đứa trẻ mà thôi.

 

Nhưng con bé là một người thực sự mạnh mẽ.

 

Trước kia anh chưa bao giờ nghĩ rằng Tư Nguyễn trong lòng của Nguyễn Tri Hạ có thể quan trọng hơn cả anh.

 

Nhưng hóa ra sự thật đang chứng minh rằng người mà Nguyễn Tri Hạ không thể yên tâm nổi, đó chính là Tư Nguyễn.

 

Ngay cả anh cũng cảm thấy Tư Nguyễn rất ngoan, khiến cho người khác yêu thương nó, càng chẳng cần nói đến Nguyễn Tri Hạ nữa rồi.

 

 

Trong phòng bếp.

 

Tư Nguyễn bước lên một chiếc ghế nhỏ, tìm kiếm các nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.

 

“Mẹ ơi, mẹ có muốn thêm hành tây không?”

 

Tư Nguyễn vừa nhìn vào trong tủ lạnh tìm đồ, vừa quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ đứng sau lưng con bé, vừa nói vừa cười: “Cần một củ nhỏ này, còn cả ớt xanh nữa.”

 

Mấy người giúp việc đứng bên cạnh đều muốn tiến đến giúp đỡ, nhưng Nguyễn Tri Hạ không nói gì, bọn họ cũng không thể tiến vào.

 

Lúc này, Tư Mộ Hàn bước tới.

 

Những người hầu cùng nhau cúi xuống nói: “Thiếu gia.”

 

Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ vẫy tay ra hiệu cho mọi người ra ngoài.

 

Mấy người hầu quay ra nhìn nhau, ngập ngừng, nhưng không dám ở lại lâu hơn.

 

Nên cùng bước ra khỏi phòng bếp.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa rồi nghe thấy giọng nói của người gúp việc ở đằng sau cô, biết là Tư Mộ Hàn đã đi vào.

 

Cô cũng không quay lại nhìn anh, chỉ dặn dò Tư Nguyễn: “Cẩn thận một chút, từ từ tìm nhé, mẹ còn cần một chút mật ong nữa.”

 

Tư Nguyễn có chút gấp gáp, một bên chân đứng không chắc, nhìn giống như sắp ngã đến nơi.

 

May mắn thay, Tư Mộ Hàn ở ngay bên cạnh, nhanh chóng giơ tay ra đỡ để Tư Nguyễn đứng vững lại.

 

Tư Nguyễn giật mình khi được Tư Mộ Hàn đỡ lấy. Cô béơi ngây người ra một chút, liền quay đầu lạị, nhếch mép cười với Nguyễn Tri Hạ: “Mẹ ơi, mẹ nhìn này, con không sao.”

 

Nguyễn Tri Hạ giả vờ tức giận: “Đã bảocon phải cẩn thận mà.”

 

“Vâng.” Tư Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu.

 

Tư Mộ Hàn bước tới hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Em muốn tìm gì? Anh giúp em.”

 

“Không cần, để Tư Nguyễn tìm là được rồi.” Nguyễn Tri Hạ lại hơi khựng lại, nói thêm: “Anh đỡ con bé một chút.”

 

Tư Mộ Hàn cũng không nói gì thêm, mà lại nghe theo chỉ dẫn của Nguyễn Tri Hạ, ngoan ngoãn đứng bên cạnh bảo vệ Tư Nguyễn.

 

Tránh cho con bé trượt ngã một lần nữa.

 

Nhà bếp rộng rãi và sáng sủa, lúc này chỉ có ba người họ thôi, nhưng lại ấm cúng vô cùng.

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi trên xe lăn phía sau họ, nhìn Tư Mộ Hàn giúp Tư Nguyễn tìm đồ trong tủ lạnh.

 

Giá như thời gian có thể dừng lại ở giờ khắc này mãi mãi.

 

Nguyễn Tri Hạ cứ nghĩ rồi lại nghĩ, vô thức chìm vào suy tư.