Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1961




Chương 1961:

 

Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, lắng tai nghe động tĩnh ở cạnh giường.

 

Không biết qua bao lâu, đến khi Nguyễn Tri Hạ sắp đi vào giấc ngủ, cuối cùng cạnh giường cũng có động tĩnh.

 

Sau đó, cô chỉ nghe thấy tiếng cửa bị mở ra rồi đóng lại.

 

Nguyễn Tri Hạ mở mắt ra, cạnh giường đã không có âm thanh của Tư Mộ Hàn nữa, cửa phòng cũng đã đóng lại.

 

Cô quay đầu, nhìn cạnh giường.

 

Xe lăn ở đó.

 

Dù Tư Mộ Hàn ôm cô rất dễ dàng, nhưng thỉnh thoảng Nguyễn Tri Hạ lại khăng khăng đòi ngồi xe lăn.

 

Mỗi lần cô muốn ngồi xe lăn, Tư Mộ Hàn cũng không vui lắm.

 

Nguyễn Tri Hạ cố sức chống nửa người trên, duỗi tay, dùng hết sức mới với đến xe lăn.

 

Chân không có sức, nên hành động người bình thường làm rất đơn giản, cũng trở nên phức tạp khó khăn.

 

Đợi đến khi kéo được xe lăn tới, đầu Nguyễn Tri Hạ đã đầy mồ hôi.

 

Ngồi lên xe lăn là một chuyện khó khăn.

 

Nhưng cũng không phải rất khó khăn.

 

Nguyễn Tri Hạ mượn sức phần eo, ngồi xuống xe lăn.

 

Cô thở phào một hơi, mới vần bánh xe đi ra cửa.

 

Sau khi Nguyễn Tri Hạ trở về, nền nhà gần như đều trải thảm.

 

Xe lăn trượt ở trên thảm có chút khó khăn, nhưng có lợi là không phát ra tiếng động.

 

Nguyễn Tri Hạ trượt xe lăn đến đầu bậc thang.

 

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắp hai giờ rồi.

 

Trước đó, khi ăn cơm xong mới mười hai giờ.

 

Thì ra cô ngồi xe lăn, trượt xe lăn ra ngoài cũng mất thời gian lâu như vậy.

 

Hàng ngày Thời Dạ đều tới vào thời gian cố định.

 

Ba giờ Tư Mộ Hàn sẽ quay về phòng.

 

Nói cách khác, Thời Dạ chắc cũng sắp đi ra rồi.

 

Giống như trước đây, không được Tư Mộ Hàn cho phép người giúp việc sẽ không tùy tiện lên tầng.

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi trên xe lăn, một mình ở đầu bậc thang chờ Thời Dạ đi ra.

 

Khi đồng hồ điểm hai giờ, cửa phòng sách được mở ra từ bên trong.

 

Từ trong phòng sách đi ra chính là Thời Dạ.

 

Thời Dạ vẫn chưa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, theo thói quen lúc ra cửa anh ta trước tiên sẽ khép cửa lại.

 

Sau khi đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn lên, anh ta mới phát hiện Nguyễn Tri Hạ ở ngay đầu bậc thang.

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi trên xe lăn, vẻ mặt bình thản nhìn anh ta.

 

Vừa nhìn đã biết cô đang chờ anh ta.

 

Thời Dạ dừng một chút, nhấc chân đi tới.

 

“Cô chủ.” Anh ta khẽ vuốt cằm, giọng điệu vẫn cung kính như trước.

 

Nguyễn Tri Hạ cười hỏi: “Xong việc rồi sao?”

 

Thời Dạ khẽ gật đầu.

 

Anh ta là người thông minh, trong lòng hiểu mục đích Nguyễn Tri Hạ ở đây đợi anh ta là gì.