Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1947




Chương 1947:

 

Tư Mộ Hàn cúi đầu liếc cô một cái: “Nghe lời nào.”

 

Nguyễn Tri Hạ lại giãy nảy.

 

Tư Mộ Hàn cau mày nhìn cô nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt hoang mang của cô, anh liền né tránh ánh mắt ấy.

 

Nguyễn Tri Hạ không kềm được đưa tay nắm lấy vạt áo của anh, run rẩy hỏi: “Chân của em bị sao vậy?”

 

Tư Mộ Hàn mím môi, cằm bạnh ra.

 

Khoảnh khắc im lặng này khiến cô sợ hãi.

 

Anh không nói một lời, còn Nguyễn Tri Hạ cứ mãi nhìn anh.

 

Mãi đến khi đặt Nguyễn Tri Hạ xuống giường, anh mới nói khẽ: “Chỉ là nằm lâu cho nên tay chân hơi tê cứng mà thôi, qua mấy ngày nữa sẽ khỏe lại.”

 

Giọng nói của anh nghe khàn khàn và nét mặt thì vô cùng bình tĩnh.

 

Nên Nguyễn Tri Hạ liền tin lời anh.

 

Cô gật đầu: “Dạ.”

 

Tư Mộ Hàn xoa xoa đầu cô rồi nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh sẽ cho người đón Hạ Hạ đến đây.”

 

Nguyễn Tri Hạ đưa tay sờ lên mặt mình rồi hỏi Tư Mộ Hàn: “Em trông có tiều tụy lắm không, sẽ không dọa Hạ Hạ sợ chứ?”

 

Tư Mộ Hàn cau mày: “Lúc trước ngày nào con bé cũng đến.”

 

Nguyễn Tri Hạ hơi xấu hổ: “…”

 

Tư Mộ Hàn thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, không kềm được liền mỉm cười: “Em ngủ đi.”

 

Nói xong anh lại ngồi xuống giường.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra: “Vừa rồi anh không ăn cơm.”

 

Tư Mộ Hàn giật mình một cái rồi lập tức nói: “Em ngủ đi rồi anh ăn.”

 

“Em ngủ mãi rồi, bây giờ hết buồn ngủ rồi nên ngủ không được.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền giơ tay đẩy Tư Mộ Hàn: “Anh đi ăn cơm trước đi.”

 

Tư Mộ Hàn vẫn canh ở bên giường, không nhúc nhích: “Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều mới được.”

 

Nguyễn Tri Hạ khẽ hừ một tiếng rồi tỏ vẻ tức giận: “Anh còn như vậy em sẽ giận đấy!”

 

Tư Mộ Hàn nhìn cô chằm chằm mất hai giây, sau đó lại gật đầu một cái: “Được rồi, anh sẽ đi ăn cơm.”

 

Anh dịu dàng, nghe lời như vậy khiến Nguyễn Tri Hạ vô cùng kinh ngạc.

 

Tư Mộ Hàn nói xong, liên đứng dậy đi vào phòng ăn.

 

Vì là phòng Vip nên nhà bếp, phòng ăn đều có đầy đủ.

 

Chẳng khác gì đang ở nhà cả.

 

Không gian rất rộng, mọi thứ đều đầy đủ.

 

Tư Mộ Hàn đã ra tới cửa nhưng vẫn ngoái lại nhìn cô.

 

Đứng gần nhau như vậy mà cứ liên tục ngoái đầu nhìn.

 

Nguyễn Tri Hạ không khỏi bật cười.

 

Tư Mộ Hàn bị dọa cho sợ sao?

 

Nguyễn Tri Hạ không kịp nghĩ nhiều đã nghe thấy có tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.

 

Vừa ngước nhìn thì thấy Tư Mộ Hàn đẩy một cái bàn ăn nhỏ đi vào.

 

“Anh…” Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, nhất thời không biết nên nói gì.