Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1929




Chương 1929

Giống như cô thi được một trăm điểm chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, ngược lại giống như đang làm chuyện xấu.

 

Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ trên mặt còn mang theo ý cười nghe bà ta hỏi vậy ánh mắt lập tức trở nên tối sầm.

 

Cô nhỏ giọng nói rằng: “Lần trước thi một trăm điểm, cô giáo bảo con không ngừng cố gắng…”

 

Tiêu Thành Hà căn bản không nghe lọt lỗ tai những lời giải thích nhỏ như muỗi kêu của cô, chỉ là cầm lấy bài thi ném mạnh xuống đất nói: “Nhưng chị của con sẽ không vui!”

 

Tiếp theo đó Tiêu Giai Kỳ bắt đầu mắng nhiếc cô: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ làm những chuyện đứng đầu người khác khiến chị con không vui nữa. Lần sau không được thi một trăm điểm nữa…”

 

Bà ta thấy Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, một bộ dáng nghe lời, lửa giận trong lòng cũng dịu đi đôi chút.

 

Tiêu Giai Kỳ giơ tay sờ đầu Nguyễn Tri Hạ, thay đổi giọng điệu lạnh lùng lúc nãy, nhẹ nhàng nói: “Tri Hạ, mẹ đây là vì tốt cho chúng ta. Con cũng không muốn mẹ sống khổ sở ở nhà họ Nguyễn phải không?”

 

Nguyễn Tri Hạ hãy còn nhỏ nghe không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Tiêu Giai Kỳ, nhưng cô biết cô muốn cho Tiêu Giai Kỳ sống thật tốt.

 

Cô muốn Tiêu Giai Kỳ và mình sống thật tốt.

 

Cô không muốn Tiêu Giai Kỳ và mình sống khổ sở.

 

Thế là Nguyễn Tri Hạ lắc đầu liên tục.

 

Tiêu Giai Kỳ hài lòng mỉm cười: “Ngoan, lần sau con đừng thi điểm cao nhất nữa, tốt nhất là đừng thi đậu.”

 

Thật ra Nguyễn Tri Hạ không sao hiểu được để bọn họ sống thật tốt ở nhà họ Nguyễn thì có liên quan gì tới việc cô thi được một trăm điểm chứ?

 

Nhưng cô phải nghe lời của Tiêu Giai Kỳ.

 

Cô muốn Tiêu Giai Kỳ hài lòng.

 

Thế là thi lần thứ hai cô cố ý làm bài lung tung.

 

Cuối cùng thi được năm mươi chín điểm.

 

Giáo viên rất thất vọng về cô, nhưng Tiêu Giai Kỳ lại rất hài lòng.

 

Thậm chí Nguyễn Tri Hạ còn được bà ta khích lệ: “Tri Hạ, con làm tốt lắm.”

 

Nguyễn Tri Hạ được khích lệ nhưng cô không hề cảm thấy vui vẻ.

 

Cô cảm thấy chuyện này là lạ, đáng ra cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.

 

Cô luôn muốn để cho Tiêu Giai Kỳ vui vẻ, muốn được Tiêu Giai Kỳ khích lệ, nhưng tại sao Tiêu Giai Kỳ khen cô rồi cô lại cảm thấy không vui chứ?

 

Tiêu Giai Kỳ nói tiếp: “Tri Hạ, con nghe mẹ nói, con làm như vậy rất đúng, sau này vẫn làm như vậy nữa có biết không?”

 

Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng, bởi vì cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

 

Bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe hơi, ánh mắt Tiêu Giai Kỳ sáng lên: “Là Hương Thảo tan học trở về.”

 

Mà Nguyễn Hương Thảo đi học đều có xe riêng đưa đón, lúc này Hạ Lập Nguyên còn chưa tan tầm người trở về chắc hẳn là Nguyễn Hương Thảo.

 

“Mẹ đi xuống trước xem chị của con một lát. Chị của con không thích thấy con. Con ngoan ngoãn ở trong phòng đừng xuống lầu chọc giận chị con.”

 

Tiêu Giai Kỳ nói xong thì đi ra ngoài.

 

Lúc đi tới cửa, bà ta quay đầu căn dặn Nguyễn Tri Hạ một lần nữa: “Tri Hạ, nhớ kỹ lời mẹ vừa dặn.”

 

Tiêu Giai Kỳ nói xong không đi ngay mà đứng ở cửa chờ Nguyễn Tri Hạ trả lời.

 

“Dạ.”

 

Nguyễn Tri Hạ ngoan ngoãn trả lời, nhưng cô cảm thấy trong lòng uất nghẹn đến khó chịu.