Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1892




Chương 1892:

 

Biểu hiện của Nguyễn Tri Hạ quá lãnh đạm, nếu anh mở lời trước mà Nguyễn Tri Hạ không nể mặt thì cũng rất khó coi.

 

Không bằng cứ để Tiêu Giai Kỳ lên tiếng trước thử xem.

 

Tiêu Giai Kỳ hiểu ý, bà ta nuốt nước miếng một cái, nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, nhẹ nhàng gọi: “Tri Hạ.”

 

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn Tiêu Giai Kỳ, sắc mặt thản nhiên, ra hiệu Tiêu Giai Kỳ có lời gì thì cứ nói.

 

Nét mặt của cô lạnh nhạt quá mức, thản nhiên giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

 

“Mẹ có vài lời muốn nói với con, nhưng phụ tá của con…” Đi ra ngoài một chút.

 

Tiêu Giai Kỳ lộ vẻ khó xử nhìn Thời Dũng.

 

Thời Dũng như thể không hề thấy vẻ mặt của Tiêu Giai Kỳ, ngồi ở đó bất động như núi, không hề có ý định rời đi.

 

“Bà muốn nói nói ra suy nghĩ của mình thì liên quan gì đến trợ lý của tôi?” Nguyễn Tri Hạ hờ hững nhìn Tiêu Giai Kỳ, trong ánh mắt không có chút nhiệt độ nào.

 

Tiêu Giai Kỳ bị lời nói của Nguyễn Tri Hạ chặn ngang, lập tức bị chẹn họng.

 

Lần gần đây nhất bà ta gặp Nguyễn Tri Hạ, là do bà ta hẹn cô đến quán cà phê gặp mặt để khiêu khích cô.

 

Khi đó Tiêu Giai Kỳ hừng hực khí thế, đắm chìm trong sung sướng vì rốt cục đã bắt được nhược điểm của Nguyễn Tri Hạ.

 

Mới mấy ngày sau đã ăn nói khép nép vội tới xin lỗi Nguyễn Tri Hạ rồi.

 

Tiêu Giai Kỳ trầm mặc, sắc mặt khó coi.

 

Nguyễn Tri Hạ hơi nhíu mày, hỏi: “Không phải muốn nói ra suy nghĩ của mình sao? Tại sao không nói nữa?”

 

Bảo Tiêu Giai Kỳ xin lỗi Nguyễn Tri Hạ, sau khi tìm sự cân bằng xong thì bà ta cũng định nói xin lỗi cô rồi.

 

Nhưng, đến lúc này lại có thêm Thời Dũng.

 

Với Tiêu Giai Kỳ, Thời Dũng là người ngoài, bà ta không muốn mất mặt trước mặt người ngoài.

 

“Mẹ…” Tiêu Giai Kỳ vẫn không nói nên lời.

 

Nhưng vào lúc này, có phục vụ đến gõ cửa phòng.

 

Rồi đem thức ăn vào.

 

Mấy ngày gần đây, cường độ công việc của Nguyễn Tri Hạ rất lớn, lúc này nhìn thức ăn thì cô cũng cảm thấy hơi đói bụng.

 

“Mọi người ăn đi, tôi đói rồi.” Nguyễn Tri Hạ cầm đũa lên bắt đầu ăn.

 

Thời Dũng thấy thế, nhìn Hạ Thời Yến, khẽ xoa cằm rồi cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn, không khách khí chút nào.

 

Lần này Nguyễn Tri Hạ đồng ý cùng Hạ Thời Yến ăn cơm, cũng không phải cứ đơn giản mà nhận lời xin lỗi của bọn họ.

 

Mà là muốn nhân cơ hội này để bọn họ hiểu rõ một việc.

 

Cô phải khiến bọn họ hiểu rõ, trước giờ cô nhẫn nhịn bọn họ không phải là vì cô cũng họ Nguyễn.

 

Chỉ là vì, cô không muốn ra tay mà thôi.

 

Đúng là cô nhẹ dạ, nhưng một khi cô đã ra tay thì nhất định sẽ đánh vào điểm chí mạng của bọn họ.

 

Cô không tuỳ tiện ra tay, nhưng một khi đã ra tay thì chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

 

Hạ Thời Yến và Tiêu Giai Kỳ nhìn nhau, hai người đều không động đũa.

 

Mà chỉ có Nguyễn Tri Hạ và Thời Dũng thản nhiên ngồi ăn.

 

“Mời tôi đi ăn rồi bản thân lại không ăn à?” Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn Hạ Thời Yến.

 

Hạ Thời Yến cười theo nói: “Ăn chứ, anh cũng muốn ăn.”

 

Nguyễn Tri Hạ nhếch nhẹ môi, lộ ra ý cười không quá rõ ràng.