Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1846




Chương 1846:

 

“Hạ Hạ, cháu chạy chậm một chút!” Dì Trần đi theo sau.

 

Nguyễn Tri Hạ bế Tư Nguyễn lên, gật đầu với dì Trần, rồi cúi đầu hỏi Tư Nguyễn: “Con đã ăn cơm chưa?”

 

“Vẫn chưa, cô bé nói muốn đợi cô cùng ăn.” Dì Trần chủ động lên tiếng trả lời giúp Tư Nguyễn.

 

Tư Nguyễn cũng lắc đầu: “Con đợi mẹ cùng ăn.”

 

Nguyễn Tri Hạ xoa đầu Tư Nguyễn, bế cô bé tới trước bàn ăn.

 

Sau khi ngồi vào bàn ăn, cô giống như lơ đãng nói: “Dì Trần, từ khi dì đến chỗ tôi vẫn chưa về nhà nghỉ ngơi đúng không? Đúng lúc ngày mai tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi không tới công ty, dì có thể về nhà xem sao.”

 

Dì Trần nghe vậy thì cười gật đầu: “Cũng được, sáng sớm ngày mai tôi… Sáng mai làm phiền cô rồi, nếu không thì tôi đợi hai người ăn xong, thu dọn bàn ăn rồi đi.”

 

“Không cần đâu, chúng tôi ăn rất chậm, tôi sẽ thu dọn bàn ăn. Dì trở về sớm một chút sẽ an toàn hơn, tôi giúp dì gọi taxi.”

 

Dì Trần rất khách khí nói: “Ôi, không cần đâu…”

 

“Không sao, tôi đã gọi xong rồi, taxi sẽ tới rất nhanh, giờ dì có thể đi rồi, tôi sẽ tiễn dì.”Nguyễn Tri Hạ đặt điện thoại xuống nói.

 

“Cảm ơn cô Hạ, cô thật tốt…” Dì Trần cảm kích nói rồi thu dọn đồ đạc.

 

Bà chỉ trở về một ngày, căn bản không cần thu dọn đồ gì, nên rời đi rất nhanh.

 

Nguyễn Tri Hạ và Tư Nguyễn tiễn dì Trần ra ngoài, nhìn bà ấy bước vào thang máy thì cô dẫn Tư Nguyễn về nhà.

 

Lúc đóng cửa, Nguyễn Tri Hạ ngừng một lúc, không đóng cửa chặt.

 

Từ lúc cô trở về đến giờ đã gần nửa tiếng rồi, nếu Tư Mộ Hàn lên đây, có lẽ sẽ đi chuyến thang máy sau.

 

Vì vậy cô không cần khóa cửa.

 

Hai mẹ con quay lại bàn ăn, Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Nguyễn, dịu dàng nói: “Hạ Hạ, lát nữa sẽ có khách tới nhà chúng ta.”

 

“Chú Ngọc Nam hả mẹ?” Tư Nguyễn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh: “Lâu rồi chú ấy không tới thăm con.”

 

Nguyễn Tri Hạ bật cười: “Chú Ngọc Nam là người lớn, chú ấy phải làm rất nhiều việc, đợi khi nào chú ấy rảnh sẽ đến thăm con.”

 

Tư Nguyễn chu miệng: “Được thôi.”

 

Cô bé cúi đầu ăn thịt, lại nghiêm túc nói với Nguyễn Tri Hạ: “Đến lúc con đi học, con cũng sẽ bận lắm.”

 

Nguyễn Tri Hạ cũng theo lời cô bé: “Ừ, Hạ Hạ nhà chúng ta cũng là một cô bé bận rộn.”

 

Tư Nguyễn nghe Nguyễn Tri Hạ trêu thì bật cười.

 

Nguyễn Tri Hạ không ăn, ánh mắt nhìn về phía cửa.

 

Nhưng phía cửa vẫn yên tĩnh, không có ai cả.

 

Cho đến khi cô và Tư Nguyễn ăn xong, vẫn chẳng có ai đến.

 

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, cười tự giễu.

 

Cô tưởng Tư Mộ Hàn sẽ tới tìm cô, giải thích rõ những chuyện đã xảy ra…

 

Nhưng cô nghĩ nhiều rồi.

 

Tư Mộ Hàn vẫn là một Tư Mộ Hàn chỉ vì mình, chuyện gì cũng giấu trong lòng.

 

Nguyễn Tri Hạ im lặng thu dọn bát đũa.

 

Cô dọn phòng bếp xong, ra ngoài thấy Tư Nguyễn đang xem thế giới động vật.

 

Nguyễn Tri Hạ ôm lấy gối ôm, ngồi xem cùng Tư Nguyễn.

 

“Hạ Hạ thích con vật nào nhất nhỉ?” Nguyễn Tri Hạ quay đầu hỏi Tư Nguyễn.

 

Tư Nguyễn nghiêng đầu nghĩ một chút, nói: “Gấu Bắc Cực và sư tử ạ.”