Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1845




Chương 1845:

 

Anh có thể cảm nhận được chiếc áo trước ngực mình đã thấm ướt, cơ thể Tư Mộ Hàn cứng đờ, cảnh tay đang ôm Nguyễn Tri Hạ siết chặt hơn, nhưng không nói gì.

 

Bãi đậu xe vừa âm u vừa nóng bức, Nguyễn Tri Hạ bị anh ôm chặt trong ngực, một lát sau đã toát mồ hôi.

 

“Anh buông tôi ra.” Nguyễn Tri Hạ mới khóc xong, trong giọng nói vẫn mang theo giọng mũi, hơi khàn khàn.

 

Giọng nói của Tư Mộ Hàn cũng không hay hơn Nguyễn Tri Hạ, anh nói nhỏ: “Cho anh ôm thêm lát nữa.”

 

Nói xong anh đột nhiên bổ sung thêm một câu: “Được không?”

 

Giọng nói còn mang theo vẻ cầu xin dè dặt.

 

Mũi Nguyễn Tri Hạ chua xót, lời nói cay nghiệt sắc bén đã đến bên miện lại cưỡng ép nuốt vào bụng.

 

Không biết qua bao lâu, đến khi có ô tô lái vào đây, cuối cùng Tư Mộ Hàn cũng buông cô ra.

 

Tóc mái Nguyễn Tri Hạ đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, dính vào thái dương và gò má cô.

 

Tư Mộ Hàn vươn tay lấy từng sợi tóc dính trên trán cô, động tác cẩn thận lại dịu dàng.

 

Nguyễn Tri Hạ có chút bừng tỉnh.

 

Dường như cô đã trở về ngày tháng cô sống chung với Tư Mộ Hàn.

 

“Sầm!”

 

Tiếng đóng cửa xe từ phía bên kia truyền tới đã đánh thức Nguyễn Tri Hạ.

 

Cô nghiêng đầu tránh khỏi tay Tư Mộ Hàn, trực tiếp đi tới cửa thang máy.

 

Cô đi mấy bước, nhận ra người phía sau không đi theo thì quay đầu lại.

 

Tư Mộ Hàn vẫn đứng đó, mặt anh bị che khuất trong bóng tối, nhìn cô với vẻ mặt u ám.

 

Nguyễn Tri Hạ cắn môi, lặng lẽ đi về phía anh, kéo tay anh bước vào thang máy, động tác gọn gàng, dứt khoát.

 

Hình như Tư Mộ Hàn bất ngờ trước động tác của Nguyễn Tri Hạ, anh chậm chạp đuổi theo bước chân cô.

 

Lúc sắp bước vào thang máy, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy người đàn ông phía sau dừng lại, không đi cùng cô.

 

Nguyễn Tri Hạ bước vào, đối diện với Nguyễn Tri Hạ đang đứng ngoài thang máy, mặt không cảm xúc hỏi anh: “Anh không vào à?”

 

Không biết Tư Mộ Hàn đang nghĩ gì, vẻ mặt vẫn u ám giống như đang do dự.

 

Nguyễn Tri Hạ nhớ tới dì Trần vẫn ở trong nhà, giờ Tư Mộ Hàn đang trong tình trạng mất tích, anh vẫn luôn không lộ diện, không muốn cho người khác biết tung tích của anh.

 

Nghĩ tới điều này, cô ngước mắt lên nhìn Tư Mộ Hàn: “Chắc anh biết rõ tôi ở tầng mấy, nửa tiếng sau anh hãy đi lên. Nếu anh không lên… vậy thì tự mình lo liệu đi.”

 

Nói xong, cô nhấn nút đóng cửa thang máy.

 

Cửa thang máy từ từ khép lại, Nguyễn Tri Hạ dán lên tường, vẻ mặt bừng tỉnh.

 

Từ khi cô đoán được Tư Mộ Hàn không xảy ra chuyện, cô đã nghĩ tới Tư Mộ Hàn sẽ đến tìm cô, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

 

Giờ gặp lại Tư Mộ Hàn, trong lòng cô rất phức tạp.

 

Trải qua nhiều chuyện như vậy, thật khó để nói trong lòng cô nghĩ gì về Tư Mộ Hàn.

 

Cô không biết mình yêu hay hận.

 

Cô chỉ muốn chuyện này mau chóng trôi qua, trở lại quỹ đạo ngày thường.

 

Còn chuyện tìm đáp án, chỉ có thể giao cho thời gian.

 

Thời gian là người quyết định sáng suốt nhất, là đáp án chính xác nhất về những vấn đề nan giải.

 

Đến tầng của cô, cửa thang máy tự động mở ra.

 

Nguyễn Tri Hạ ra khỏi thang máy, khôi phục lại cảm xúc của mình rồi đi tới trước cửa.

 

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười giống như ngày thường: “Hạ Hạ, mẹ đã về rồi!”

 

Tư Nguyễn chạy bạch bạch bạch ra ngoài: “Mẹ ơi!”