Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1843




Chương 1843:

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi trước bàn làm việc, nhìn đống tài liệu lớn trước mặt, sau đó cam chịu số phận bắt đầu đọc.

 

Cô chưa đọc tài liệu xong đã mở cuộc họp.

 

Sau hai cuộc họp liên tiếp, Nguyễn Tri Hạ trở về phòng làm việc, ngửa lưng dựa vào ghế nhìn trần nhà không muốn động.

 

Thời Dũng mang cho cô một ly cà phê rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

 

Nguyễn Tri Hạ lấy hộp bút máy hôm qua cô đã cất ra xem.

 

Tư Mộ Hàn chỉ nói 6 giờ chiều, nhưng không nói ngày cụ thể.

 

Sáu giờ chiều hôm qua cô đã gặp Lưu Chiến Hằng rồi, không phải hôm nay cô vẫn nhìn thấy Lưu Chiến Hằng chứ?

 

Hơn nữa Tạ Ngọc Nam sắp quay về thành phố Hà Dương rồi.

 

Nếu Lưu Chiến Hằng nắm bắt tin tức, biết Tạ Ngọc Nam sắp quay về thành phố Hà Dương, chắc chắn sẽ có chuẩn bị.

 

Huống hồ cô không cảm thấy Lưu Chiến Hằng rảnh rỗi như vậy.

 

Đến giờ tan làm, Nguyễn Tri Hạ trực tiếp cầm túi xách đứng dậy đi ra ngoài.

 

Đúng lúc Thời Dũng đang mang tài liệu đi vào thì đụng Nguyễn Tri Hạ ở trước cửa.

 

“Rào”, toàn bộ tài liệu trong tay Thời Dũng rơi xuống đất.

 

“Xin lỗi trợ lý Thời.” Nguyễn Tri Hạ không giúp anh ta nhặt tài liệu, chỉ vội vàng bỏ lại một câu: “Tôi có chút việc đi trước, vất vả cho anh rồi.”

 

“Tổng giám đốc Nguyễn!”

 

Giọng nói của Thời Dũng truyền đến, Nguyễn Tri Hạ không quay đầu lại khoát tay với anh ta.

 

Thời Dũng quay đầu lại, nhìn tài liệu rơi trên đất thì thở dài bắt đầu nhặt lên.

 

Nguyễn Tri Hạ ra khỏi Tư Thị, lái xe đến con phố cũ hôm qua.

 

Trên đường đi, cô lái xe hơi nhanh, lúc đến con phố cũ vẫn còn sớm, đúng lúc trường tiểu học ở gần đó tan trường, trên đường có rất nhiều học sinh tiểu học.

 

Nguyễn Tri Hạ đỗ xe bên đường, thất thần trong giây lát.

 

Sau đó cô mới mở cửa xe xuống xe.

 

Hai bên đường đều là phụ huynh đến đón con mình về nhà, và người bán hàng rong di động.

 

Nguyễn Tri Hạ đứng ven đường nhìn xung quanh.

 

Cô không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

 

Nguyễn Tri Hạ đi dọc con phố một lúc, thấy sắc trời dần tối xuống mới xoay người lại trở về xe.

 

Lúc này đang là giờ cao điểm, cô mới lái xe ra khỏi con phố cũ đã bị tắc đường.

 

Lúc này, điện thoại cô reo lên.

 

Là dì Trần gọi tới.

 

“Dì Trần, có chuyện gì vậy?”

 

“Không có gì, là Tư Nguyễn bảo tôi gọi điện cho cô…”

 

Dì Trần mới nói xong thì một giây sau, giọng nói non nớt của Tư Nguyễn vang lên ở đầu bên kia: “Mẹ ơi, mẹ có về ăn tối không?”

 

Nguyễn Tri Hạ đang định nói thì khóe mắt thấy một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai, vượt qua lan can, mở cửa xe rồi ngồi xuống ghế sau xe cô.

 

“Lát nữa mẹ sẽ trở về.”Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn gương chiếu hậu, bình tĩnh nói rồi cúp điện thoại.

 

Người đàn ông ngồi ghế sau mặc áo sơ mi màu đen tay dài, quần đen, mũ lưỡi trai trên đầu cũng kéo xuống rất thấp.

 

Từ góc độ Nguyễn Tri Hạ chỉ thấy anh để lộ ra chiếc cổ ra bên ngoài.

 

Nút áo được cài lên nút cao nhất, chiếc áo màu đen càng làm nổi bật nước da trắng khác thường ở cổ anh.