Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1811




Chương 1811:

 

Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Mọi người có thể lùi về sau một chút hay không? Vai của tôi vẫn còn bị thương.”

 

Những phóng viên kia nghe vậy, dồn lùi về sau mấy bước.

 

Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới lên tiếng nói: “Trước khi tôi trả lời các câu hỏi này, tôi muốn biết là ai sai các người tới đây?”

 

Những phóng viên lập tức im bặt, liếc mắt nhìn nhau không ai lên tiếng.

 

Thấy bọn họ không có một người nào nói chuyện, Nguyễn Tri Hạ nói tiếp: “Không có ai sai khiến, không có quan hệ gì thì làm sao các người có thể chặn trước cửa nhà tôi. Thậm chí ngay cả bảo vệ cũng không làm gì được các người?”

 

“Tính bảo mật của khu chung cư này cao như vậy, bọn họ sẽ không tự hủy hoại bảng hiệu của mình để cho các người vào đây đâu.”

 

Nhưng mà những phóng viên này lại một mực vào được. Điều này chỉ có thể giải thích là người đứng phía sau sai khiến bọn họ đến đây rất có thế lực.

 

Cô nói xong, thì lần lượt nhìn từng người mới phát hiện vẻ mặt của những phóng viên này hơi mất tự nhiên.

 

“Chỉ cần các người chịu nói là ai sai các người đến đây thì tôi sẽ bằng lòng chấp nhận phỏng vấn của các người.” Nguyễn Tri Hạ vén tóc của mình, giọng điệu từ tốn nói.

 

Lúc này cửa thang máy mở ra, một đám bảo vệ đi lên.

 

Bọn họ xông thẳng tới nói: “Các người là ai? Làm gì đấy! Mời các người rời khỏi đây ngay!”

 

Lúc nãy khi tất cả bọn họ vây quanh tấn công Nguyễn Tri Hạ thì Thẩm Lệ được giải thoát, nên cô đã gọi điện cho phòng bảo vệ.

 

Sau khi đuổi hết đám phóng viên đi, Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ đi vào phòng.

 

Tư Nguyễn đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa chờ Nguyễn Tri Hạ.

 

Cô bé vừa thấy Nguyễn Tri Hạ đi vào thì gọi: “Mẹ ơi!”

 

“Hạ Hạ.” Thẩm Lệ đi đến ôm Tư Nguyễn lên nựng.

 

Nguyễn Tri Hạ đi rót nước cho Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cũng đi theo sau.

 

“Lời cậu vừa nói là ý gì? Thật sự có người có ý sắp xếp phóng viên đến làm phiền cậu à?” Thẩm Lệ nói.

 

Nguyễn Tri Hạ hơi xuất thần, gật gật đầu rồi đưa cốc nước cho Thẩm Lệ.

 

Thẩm Lệ uống một hụm rồi đặt sang một bên: “Là ai được chứ? Tô Miên bây giờ đang bị tạm giam, không có cơ hội làm chuyện này. Là ai lại nhân lúc hỗn loạn gây phiền phức cho cậu nhỉ?”

 

“Chắc là vậy.” Nguyễn Tri Hạ quay đầu, nhìn Thẩm Lệ, nói: “Lúc trước cậu nói muốn đi du lịch với chúng mình phải không? Sắp xếp được thời gian chưa?”

 

“Tớ đi lúc nào cũng được, công việc trong nửa năm này cũng khá nhàn, mấy kịch bạn mới nhận đầu năm sau mới bắt đầu quay.” Thẩm Lệ rất hào hứng với chuyến du lịch nước ngoài.

 

Cuối cùng, cô ấy nói: “Hiện giờ mọi chuyện đang loạn hết cả lên, ra nước ngoài du lịch cũng vừa hay giải tỏa, tránh đi một thời gian cũng tốt.”

 

*

 

Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ bàn xong chuyện đi du lịch nước ngoài thì bắt tay vào chuẩn bị.

 

Thật ra cũng không có gì nhiều để chuẩn bị, chủ yếu là còn chuyện khác không dễ xử lý.

 

Đó là chuyện tố cáo Tô Miên.

 

Nguyễn Tri Hạ đã quyết, nhất định phải tố cáo Tô Miên.

 

Nhưng một loạt thủ tục lằng nhằng vẫn chưa định được thời gian ra tòa.

 

Nguyễn Tri Hạ có liên hệ với luật sư trước đó rồi, chủ là thủ tục hơi chậm.

 

Nguyễn Tri Hạ là đương sự, tất nhiên phải giữ liên lạc thường xuyên với luật sư.

 

Vụ Tô Miên này chỉ cần Nguyễn Tri Hạ nhất quyết muốn tố cáo, thì Tô Miên chắc chắn phải ngồi tù.

 

Nguyễn Tri Hạ nhờ Thẩm Lệ chăm sóc Tư Nguyễn một lúc để ra ngoài hẹn gặp luật sư.

 

Bây giờ cô ở nhà rảnh rỗi, nếu sau này đi làm, thường xuyên phải ra ngoài, sẽ không có thời gian trông Tư Nguyễn nữa.

 

Cô phải nhanh chóng tìm người trông trẻ mới được.