Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1755




Chương 1755:

 

Không biết qua bao lâu, bác sĩ đi ra ngoài.

 

Bác sĩ thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn đứng ở đây thì cười nói: “Cô là bạn của Cô Tư đúng không?”

 

Không đợi Nguyễn Tri Hạ gật đầu, bác sĩ đã tự động cho rằng Nguyễn Tri Hạ là bạn của Tư Cẩm Vân: “Bây giờ tâm trạng của Cô Tư rất xấu, nếu so sánh bệnh tình của cô ấy, tôi càng lo lắng về tâm tình của cô ấy hơn, gần như không có người bạn nào tới thăm cô ấy, cô có thể đến thăm cô ấy, như vậy cô chính là người bạn tốt nhất của cô ấy rồi, hy vọng cô có thể khuyên nhủ cô ấy.”

 

Thầy thuốc như mẹ hiền, bác sĩ thật lòng muốn chữa trị cho Tư Cẩm Vân.

 

Nguyễn Tri Hạ gật đầu.

 

Bác sĩ đi rồi, Nguyễn Tri Hạ mới đẩy cửa đi vào.

 

Tư Cẩm Vân đang nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà.

 

Cô nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn, phát hiện là Nguyễn Tri Hạ thì kinh ngạc nói: “Sao cô vẫn chưa đi?”

 

“Tạm thời tôi không có chuyện gì phải làm.” Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống giường bệnh.

 

Bầu không khí rất trầm thấp, cả hai người đều không nói gì.

 

Trước đây họ không phải là bạn, giờ cũng không phải đối thủ một mất một còn, ngay cả mối quan hệ cũng không biết nên phân chia thế nào.

 

“Cô mới tới đây đúng không? Đã ăn cơm chưa?” Có lẽ Tư Cẩm Vân không quen hỏi mấy câu quan tâm này, vẻ mặt không được tự nhiên.

 

“Tôi vẫn chưa ăn.” Nguyễn Tri Hạ luôn nghĩ đến việc chính sự, cho nên quên ăn cơm, nếu không phải Tư Cẩm Vân đột nhiên nhắc đến, có lẽ cô đã quên luôn cơn đói.

 

Tư Cẩm Vân gọi người giúp việc tới đây: “Các cô đi làm cơm đi.”

 

Người giúp việc lui xuống đi nấu cơm cho Nguyễn Tri Hạ.

 

Đột nhiên Tư Cẩm Vân nói một câu: “Đồ họ nấu không ngon bằng cô.”

 

“Không sao.” Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên, Tư Cẩm Vân vẫn nhớ cô biết nấu cơm sao.

 

Nguyễn Tri Hạ ở lại chỗ Tư Cẩm Vân dùng cơm.

 

Quả thật đồ ăn người giúp việc nấu không hợp khẩu vị của cô, cô lớn lên ở thành phố Hà Dương, vẫn thích ăn món Việt hơn.

 

Cô ăn lưng bụng thì không ăn nữa.

 

Tư Cẩm Vân hỏi cô: “Có phải mùi vị kém hơn rất nhiều so với trong nước.”

 

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Rất ngon.”

 

“Tôi đã sai người tìm rất nhiều đầu bếp, nhưng từ đầu đến cuối các món ăn đều không giống vị trong nước.” Tư Cẩm Vân ngồi đối diện cô, vẻ mặt rất dịu dàng.

 

Có thể thấy Tư Cẩm Vân rất nhớ món ăn trong nước.

 

Nhưng nghe người giúp việc nói, Tư Cẩm Vân căn bản không ăn được nhiều, đa số đều dựa vào thuốc để duy trì.

 

Nguyễn Tri Hạ ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định ở lại nấu cho Tư Cẩm Vân một bữa cơm, xem như cảm ơn Tư Cẩm Vân đã giúp cô.

 

Buổi tối, khi Nguyễn Tri Hạ hỏi bác sĩ xong thì trở về nấu một bữa ăn dinh dưỡng, thích hợp với bệnh nhân cho Tư Cẩm Vân.

 

Cô không nấu nhiều món, trông Tư Cẩm Vân rất vui vẻ, nhưng chưa ăn được bao nhiêu đã không ăn nổi nữa.

 

Lúc người giúp việc tới thu dọn bàn ăn đã nói cho Nguyễn Tri Hạ biết, đây là bữa cơm mà Tư Cẩm Vân ăn nhiều nhất.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Cẩm Vân ở phía xa xa, trong lòng cô rất phức tạp.

 

Tư Cẩm Vân bị bệnh lâu như vậy, tâm trí sớm đã bị ăn mòn toàn bộ.

 

Có lẽ Tư Cẩm Vân không muốn nghe những lời động viên an ủi.

 

Nhưng lúc Nguyễn Tri Hạ rời đi, cô vẫn nói với Tư Cẩm Vân: “Tề Thành rất quan tâm đến chị, coi như chị vì anh ấy mà chữa bệnh thật tốt.”

 

Tư Cẩm Vân không nói gì cả.

 

*