Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1695




Chương 1695:

 

Ở đầu bên kia điện thoại, cúp điện thoại của Tề Thành xong Tư Mộ Hàn gọi điện thoại cho Thời Dũng: “Cậu vào đây một lát.”

 

Thời Dũng rất nhanh đã có mặt.

 

“Cậu chủ, có chuyện gì ạ?”

 

Tư Mộ Hàn dặn dò anh ta: “Cậu đi điều tra xem sau khi Nguyễn Tri Hạ rời khỏi Kim Hải thì cô ấy đã gặp ai?”

 

Từ sau khi Thời Dũng biết kế hoạch của Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn chẳng kiêng nể gì bảo anh ta đi theo dõi hành tung của Nguyễn Tri Hạ.

 

“Vâng.” Thời Dũng đáp một tiếng sau đó xoay người đi ra ngoài.

 

Lúc ra tới cửa, anh ta nghe thấy Tư Mộ Hàn thúc giục: “Nhanh lên.”

 

Thời Dũng không thể làm gì khác hơn là ‘vâng’ một tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài.

 

Chẳng bao lâu Thời Dũng đã trở về.

 

Thời Dũng ôm một chồng tài liệu đến trước bàn làm việc của Tư Mộ Hàn: “Sau khi mợ chủ rời khỏi Kim Hải, vốn là muốn lái xe về nhà, nhưng trên đường có xe theo dõi cô ấy, kết quả người theo dõi cô ấy lại là Tiêu Giai Kỳ mẹ ruột của mợ chủ.”

 

Tư Mộ Hàn vừa nghe vừa lật tài liệu xem, khi nghe tới cái tên này động tác trên tay anh hơi dừng lại.

 

“Tiêu Giai Kỳ?” Đã lâu rồi anh chưa nghe đến cái tên này.

 

“Đúng.” Thời Dũng gật đầu nói tiếp: “Mợ chủ và mẹ ruột của mợ nói chuyện với nhau trên xe một lát, nhưng hình như hai người nói chuyện không vui lắm nên xảy ra cãi vã, sau đó mợ chủ đã trở về nhà.”

 

Tư Mộ Hàn dựa lưng vào ghế, hơi cau mày nói: “Có thể điều tra được hai người bọn họ nói chuyện gì không?”

 

“Cũng không gắn camera trên xe của mợ chủ nên không biết được hai người bọn họ nói chuyện gì…”

 

Thời Dũng thấy Tư Mộ Hàn càng lúc càng trở nên nghiêm túc, anh ta không dám tin hỏi: “Cậu chủ, cậu chắc không phải thực sự gắn camera trên xe của mợ chủ đấy chứ?”

 

Ánh mắt của Tư Mộ Hàn trở nên sâu hơn, như cười như không nói: “Cậu nói xem?”

 

“Chuyện này… không hay lắm nhỉ?” Thời Dũng có thể hiểu được ý nghĩ của Tư Mộ Hàn nhưng anh không tán thành cách làm của Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn cúi đầu, một lần nữa xem tài liệu trong tay nói: “Cậu đi ra ngoài đi.”

 

Thời Dũng xoay người đi ra ngoài.

 

Khi anh đi đến cửa, sau lưng truyền tới giọng nói của Tư Mộ Hàn: “Tìm cơ hội làm chuyện này cho nhanh.”

 

Thời Dũng nghe vậy, dưới chân hơi lảo đảo suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

 

Vốn dĩ anh cho rằng Tư Mộ Hàn đã bỏ ý định gắn camera trên xe của Nguyễn Tri Hạ, không ngờ Tư Mộ Hàn lại đúng là muốn làm như vậy…

 

“Cậu chủ…” Thời Dũng còn muốn khuyên anh một lần: “Nếu mợ chủ biết được chuyện này, chắc chắn mợ sẽ rất tức giận…”

 

Tình cảm giữa người với người vừa đơn giản lại vừa phức tạp.

 

Tư Mộ Hàn xuất phát từ ý tốt là vì muốn quan tâm Nguyễn Tri Hạ nhưng cách làm này không thích hợp lắm…

 

Thời Dũng đứng ở cạnh cửa đợi một hồi lâu, nhưng Tư Mộ Hàn lại không ngẩng đầu lên nhìn anh.

 

Anh biết Tư Mộ Hàn đã quyết định làm chuyện này, căn bản sẽ không nghe lời khuyên của người khác.

 

Thời Dũng không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa đi ra ngoài.

 

Chạng vạng lúc Tư Nguyễn tan học, Thời Dũng lái xe đi đón Tư Nguyễn.

 

Trước cửa trường học anh gặp Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ chủ động chào hỏi: “Chào trợ lý Thời.”

 

Thời Dũng mỉm cười: “Chào cô Hạ.”