Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1599




Chương 1599:

 

“Không có gì. Tôi ngủ đây.” Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

 

Hiện giờ là buổi chiều, thời tiết lại ấm áp, đúng là khá buồn ngủ.

 

Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại thì thật sự mơ mơ màng màng ngủ quên. Giữa đường xe bỗng dừng lại, cô cũng bởi thế mà thức dậy.

 

Cô mở mắt ra, đầu óc còn đang mơ màng, chỉ theo bản năng hỏi một câu: “Đã tới chưa?”

 

“Chưa tới.” Nghe ra giọng của Tần Thủy San mang theo tia tức giận.

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi dựa lưng nghẹo cổ ngủ trên xe, khiến cổ của cô nhứt mỏi vô cùng, cô lắc lư cái cổ rồi hỏi: “Làm sao vậy?”

 

Tần Thủy San tức giận chỉ ra ngoài cửa sổ: “Tự xem đi.”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn ra ngoài, lúc này mới phát hiện đó là một gian nhà ăn. Mà đoàn người Tô Miên đang đi vào trong đó.

 

Bên tai lại truyền tới tiếng nói bực tức của Tần Thủy San: “Còn nửa giờ là đến khách sạn, mà cô ta nói đói bụng, đòi phải dừng lại ăn cơm, đúng là thứ nhiều chuyện! Cũng không biết Tư Mộ Hàn bị chập mạch không mà đi coi trọng đứa con gái như vậy!”

 

Tần Thủy San lải nha lải nhải mà cằn nhằn, Nguyễn Tri Hạ nghe cô ta nói Tư Mộ Hàn không tốt thế nào đến mức không còn cảm giác gì .

 

Cô quay đầu nhìn một cái, phát hiện cả xe chỉ còn hai người bọn họ, những người khác đều xuống xe vào nhà ăn ăn cơm.

 

Nguyễn Tri Hạ đứng lên, sửa sang lại quần áo trên người: “Đi thôi.”

 

Tần Thủy San quay đầu qua một bên: “Tôi không muốn xuống.”

 

Nhìn ra được, Tần Thủy San đã thật sự tức giận. Ở mặt công việc, cô là người vừa nghiêm túc lại nghiêm khắc, đòan phim có nhiều người như vậy, điều họ cần chính là trật tự.

 

Kế hoạch ban đầu là chờ lát nữa đến được khách sạn rồi mở một cuộc họp trước, sau đó buổi tối cùng nhau ăn cơm, toàn bộ hành trình đều đã được sắp xếp trước rồi.

 

Hiện tại cũng vì một mình Tô Miên muốn ăn cơm, tất cả mọi người đều cùng đi ăn.

 

Nguyễn Tri Hạ không nể tình nói: “Không muốn cũng phải đi.”

 

Tần Thủy San lấy cái túi của mình lên rồi nhảy xuống xe.

 

Sau khi xuống xe, Nguyễn Tri Hạ thấy Tần Thủy San vẫn hết sức bực bội, Nguyễn Tri Hạ quyết định lên tiếng an ủi cô ta một chút.

 

Dù sao, trong đoàn phim này, Tần Thủy San là người bảo bọc cho cô.

 

Về sau nếu Tô Miên bị thua thiệt trước Nguyễn Tri Hạ, cô ta nhất định sẽ đến kiếm chuyện với Tần Thủy San.

 

Nếu Nguyễn Tri Hạ kéo Tần Thủy San làm đồng minh với mình, thì cũng nên chiếu cố tâm tình của cô ta một chút.

 

Nguyễn Tri Hạ vỗ vai Tần Thủy San, cực kỳ bình tĩnh nói: “Chịu đựng cô ta trước, tất cả tổn thất tính lên đầu Tư Mộ Hàn là được rồi, dù sao cái Tư Thị có chính là tiền.”

 

“Tôi biết.” Ánh mặt trời hơi chói mắt, Tần Thủy San híp mắt lại quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái: “Chỉ cảm thấy hơi bực bội, tôi chỉ muốn quay cho tốt mà thôi, nhưng luôn có đủ thứ chuyện đáng ghét xảy ra!”

 

“Rất nhiều chuyện đều không theo ý mình như vậy đó.” Nguyễn Tri Hạ cười cười: “Nhưng cậu chỉ cần biết là, bản thân cậu muốn làm cái gì, thì nhất định phải kiên trì làm đến nơi đến chốn.”

 

“Biên kịch đúng là không giống tầm thường, thật biết cách an ủi người khác.” Tần Thủy San cười hì hì nói, sau đó vẻ mặt nghiêm lại, có hơi nghiến răng nghiến lợi mà cất tiếng: “Còn không phải vì Tư Mộ Hàn có quyền thế, nếu nhà tôi có tiền hơn nhà họ Tư….”

 

“Tôi hơi đói bụng…” Không thể tán gẫu đề tài này với Tần Thủy San, nói tiếp sẽ hoài nghi nhân sinh.

 

Không phải là vậy sao, có một số việc chính là sự thật rành rành, có quyền thế đúng là có thể không kiêng nể gì.

 

Nhưng hành vi và quan niệm này đều không bình thường, cũng không lành mạnh.

 

Lúc Nguyễn Tri Hạ và Tần Thủy San đi vào, bọn họ đã bắt đầu gọi món.

 

Thật là không khéo, chỉ có cái bàn của Tô Miên là còn trống hai vị trí.