Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1350




Chương 1350:

 

Nguyễn Tri Hạ nghiêng người, ghé gần hơn với Tư Hạ, xoa đầu cô bé, dịu dàng an ủi nó: “Ba sẽ đến đón Tri Hạ, chỉ là trên đường có việc bận nên mới chậm trễ chút thôi.”

 

Tư Hạ ném con búp bê đang chơi trong tay sang một bên, vòng tay ôm cổ Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ ôm lấy Tư Hạ, thì Tư Hạ bật khóc nức nở.

 

Vừa khóc vừa lẩm bẩm tên Tư Mộ Hàn.

 

“Ba là người xấu, ba không đưa con đi tìm mẹ…”

 

“… Ba cũng không tới đón con, hu hu hu…”

 

Nghe lời này của nó, Nguyễn Tri Hạ khẽ nhíu mày.

 

Nhưng lúc này Tư Hạ khóc vô cùng thương tâm, trước tiên cô phải trấn an Tư Hạ mới có thể giảng đạo lý với nó.

 

Nguyễn Tri Hạ rút khăn tay, lau nước mắt cho Tư Hạ, sau đó mới hết sức nghiêm túc nói với nó: “Tri Hạ, mẹ có lời muốn nói với con, bây giờ con không được khóc nữa.”

 

Tư Hạ vốn không phải đứa trẻ thích khóc, nghe Nguyễn Tri Hạ nói như vậy thì nhanh chóng nín khóc.

 

Nguyễn Tri Hạ đang muốn bắt đầu nói chuyện, Tư Hạ đưa tay lau mặt một cái, ngửa đầu lên nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: “Mặt hơi bẩn, mẹ rửa mặt giúp con nhé.”

 

Lời Nguyễn Tri Hạ vừa ra đến khóe miệng, lập tức bị câu nói này của Tư Hạ ép cho trở về.

 

Cảm xúc nghiêm túc vốn đã chuẩn bị tốt, cũng vì câu nói này mà bị phá.

 

“Vừa nãy không phải khóc rất hăng sao? Bây giờ biết mặt bị bẩn rồi à?” Dù ngoài miệng Nguyễn Tri Hạ không hề khách khí, nhưng tay cũng không hề nhàn rỗi, ôm nó đi phòng tắm.

 

Tư Hạ lại vuốt mũi hai lần, một cánh tay khoác lên vai Nguyễn Tri Hạ, phản bác: “Con đau lòng nên mới khóc.”

 

Nghe âm thanh trẻ con của Tư Hạ nói ra lời ngây thơ như vậy, Nguyễn Tri Hạ cũng hơi buồn cười.

 

Nhưng bây giờ Tư Hạ đã bắt đầu hiểu chuyện, cô tuyệt đối không thể cười.

 

Nguyễn Tri Hạ đưa nó tới bồn rửa tay, vừa vặn nước nóng, vừa hỏi: “Là Tư ớt xanh khiến con đau lòng sao?”

 

Tư Hạ hết sức nghiêm túc nói: “Vâng.”

 

Tư Hạ thích nước, nói xong không quên đưa tay tới vòi nước nghịch nước.

 

“Không được nghịch nước.” Nguyễn Tri Hạ cầm tay Tư Hạ ra, vắt nước nóng trên khăn, đóng vòi lại, bắt đầu lau mặt cho Tư Hạ.

 

Tư Hạ ngẩng cái đầu nhỏ lên, ngoan ngoãn để Nguyễn Tri Hạ lau mặt cho mình.

 

Động tác của Nguyễn Tri Hạ rất nhẹ nhàng, cô hỏi bé: “Con có đau không?”

 

“Không đau ạ.” Tư Hạ trả lời cô, rồi nói: “Mẹ, con muốn hỏi mẹ một câu?”

 

“Con muốn hỏi câu gì?” Nguyễn Tri Hạ phát hiện, gần đây, khả năng biểu đạt từ ngữ của Tư Hạ quả thực đã tiến bộ vượt bậc.

 

“Tư Ớt Xanh làm mẹ đau lòng sao?” Tư Hạ hỏi với giọng điệu trẻ con nhưng rất nghiêm túc.

 

Nguyễn Tri Hạ ngừng động tác trên tay, cô cúi đầu nhìn Tư Hạ, phát hiện cô bé đang mở to mắt nhìn cô, đợi câu trả lời của cô.

 

Nguyễn Tri Hạ thu lại cảm xúc, tiếp tục động tác trên tay: “Con biết đau lòng là gì sao?”

 

“Dạ vâng, đương nhiên con biết.” Giọng điệu của Tư Hạ rất nghiêm túc.

 

Nguyễn Tri Hạ để khăn xuống, chuẩn bị kem đánh răng cho Tư Hạ đánh: “Vậy con nói cho mẹ biết, đau lòng là cảm giác như thế nào?”

 

Tư Hạ nghiêng đầu suy nghĩ: “Là rất muốn khóc đó mẹ.”

 

Nguyễn Tri Hạ bật cười, đóng nắp hộp kem lại, ngẫm nghĩ một lát lại cảm thấy, thật ra Tư Hạ nói rất có lý.

 

Hóa ra một đứa bé ba tuổi đã hiểu được nhiều chuyện như vậy.