Chương 1337:
Tư Mộ Hàn nói, tính cách Tư Hạ rất giống cô.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, Tư Hạ không giống cô, nó thông minh hơn cô nhiều, rất nghịch ngợm, dù ở trong hoàn cảnh nào, cũng ăn tốt ngủ tốt được.
on gái của cô, có lẽ không giống như cô vẫn nghĩ,
Nguyễn Tri Hạ ngồi bên giường nhìn Tư Hạ hồi lâu, nhớ ra Ly vẫn ngồi bên ngoài, liền kéo chăn lên cho nó, rồi đi ra ngoài.
Mở cửa, cô không thấy bóng dáng Ly đâu, ánh mắt chuyển tới phòng trồng hoa.
Cô đoán, chắc Ly ở đó.
Nguyễn Tri Hạ đi tới, thấy Ly đang ngồi giữa rất nhiều hoa, lưng thẳng tắp, như đang nghĩ điều gì.
Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng, Ly đã quay đầu nhìn tới chỗ cô.
Ly nhìn thẳng vào cô nói: “Tối nay cô có thể nghỉ tại đây.”
“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu đáp một tiếng.
Ly nghe rồi quay người bước đi.
Nguyễn Tri Hạ bất ngờ, Ly ở đây đợi cô, chỉ để nói câu này?
Cho đến khi bóng dáng Ly biến mất hẳn ở ngoài, Nguyễn Tri Hạ mới quay người vào phòng của Tư Hạ.
oLy vừa mới đi tới hành lang, đã có thuộc hạ từ đằng trước đi tới.
Thuộc hạ thấy cô, lễ phép nói: “cô Ly.”
Ly nhẹ nhàng gật đầu, hỏi anh ta: “Cậu chủ về chưa?”
“Vẫn chưa.”
Ly nghe xong, hơi im lặng giây lát, sắc mặt hơi trầm xuống, dặn: “Phái người trông coi người phụ nữ kia và con gái cô ta.”
Cô nói xong, thì đi nhanh ra bên ngoài.
…
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tinh thần Nguyễn Tri Hạ luôn căng thẳng, lại ngồi xe đi lâu như vậy, bây giờ nhìn thấy Tư Hạ bình an, cũng được yên tâm rồi.
Cô nhẹ nhàng nằm xuống giường, đầu ghé lên tay mà ngắm Tư Hạ, không lâu thì ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, cô thấy mặt mình hơi ngứa.
Cô ngủ mơ màng, cảm thấy mặt mình như có gì đó bám lên, thứ đó mềm mềm, không dùng sức, chỉ thấy hơi ngứa.
Nguyễn Tri Hạ mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Tư Hạ.
Mạ Hạ đang lấy ngón tay chọt lên má cô, thấy Nguyễn Tri Hạ tỉnh rồi, nó mở to mắt, lập tức nhào vào lòng cô, vui vẻ kêu lớn: “Mẹ!”
Nguyễn Tri Hạ nhận được tình cảm từ Tư Hạ, cười ôm cô bé: “Tri Hạ có nhớ mẹ không?”
“Nhớ.” Tư Hạ ở làm nũng trong lòng cô.
Nguyễn Tri Hạ hơi ngừng lại, rồi dịu dàng hỏi: “Chơi ở đây có vui không?”
“Ừm” Tư Hạ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Vậy là vui hay không vui?” Nguyễn Tri Hạ kiên nhẫn hỏi, muốn đoán xem cô bé ở đây có tốt hay không.
Tuy trông Tư Hạ sống rất tốt, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại.
Tư Hạ hơi nghiêng đầu, lông mày lại cong lên, suy nghĩ hồi lâu, trông rất nghiêm túc.
Cô bé suy nghĩ rất lâu, rồi mới nói: “Có chú Lưu tới chơi cùng con, nhưng con nhớ mẹ cơ.”
“Chú Lưu?” Nguyễn Tri Hạ biết nó nói đến Lưu Chiến Thiên.
Tư Hạ cười gật đầu, quay người ôm búp bê, gương mặt đáng yêu: “Đây là chú Lưu tặng con đó, con tặng mẹ.”