Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1333




Chương 1333:

 

Có lẽ là đang giận cô chủ, cũng có lẽ là đang giận chính mình.

 

Hai người chỉ vừa đi qua cổng chính, Tư Mộ Hàn bỗng dừng bước, gọi một tiếng: “Thời Dũng.”

 

Tư Mộ Hàn không quay đâu, Thời Dũng nghe giọng chỉ thấy bóng lưng anh.

 

Thời Dũng hơi nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Sao vậy, thưa cậu chủ?”

 

Tư Mộ Hàn im lặng giây lát, mới khàn giọng nói: “Phái người theo dõi.”

 

“Theo dõi ai?” Thời Dũng bất ngờ không kịp phản ứng.

 

“Cậu nói xem phải theo ai?” Tư Mộ Hàn quay đầu, lạnh lùng liếc anh một cái.

 

Thời Dũng lập tức phản ứng lại, Tư Mộ Hàn là đang bảo anh phái người đi theo xe của Lưu Chiến Thiên.

 

Thời Dũng cười, nói như lẽ hiển nhiên: “Đã phái người đi theo hắn ta rồi ạ.”

 

Trong việc liên quan đến Nguyễn Tri Hạ, anh chưa từng đoán sai ý của Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn dù giận thế nào, thờ ơ thế nào, cũng không thể giận đến nỗi không quan tâm Nguyễn Tri Hạ nữa.

 

Tư Mộ Hàn nhìn anh, mắt nheo lại, trên mặt không nhìn ra được cảm xúc gì.

 

Cho đến lúc Thời Dũng bị anh nhìn đến sởn cả da gà, anh mới lên tiếng nói: “Cậu bây giờ cũng biết tự chủ trương phết đấy nhỉ.”

 

Trong giọng nói Tư Mộ Hàn cũng không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng Thời Dũng hiểu anh, có thể nghe ra được sự giận dữ trong chất giọng bình tĩnh ấy.

 

“Học ai vậy? Nguyễn Tri Hạ à?” Tư Mộ Hàn lạnh giọng cười: “Tốt lắm.”

 

Nói xong, Tư Mộ Hàn bước nhanh vào phòng khách.

 

Đến tận lúc không nhìn thấy bóng dáng Tư Mộ Hàn nữa, Thời Dũng mới thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán mình, lẩm bẩm nói: “Lần nào bị cô chủ chọc giận, cũng trút giận lên người khác…”

 

Vệ sĩ đằng sau nghe được lời của Thời Dũng, cực kỳ đồng cảm nói: “Đúng vậy, cậu chủ thì…”

 

Thời Dũng quay đầu lườm vệ sĩ: “Nói cái gì đấy?”

 

Vệ sĩ: “…Có nói gì đâu.”

 

*

 

Chiếc xe màu đen chạy như bay trong màn đêm, xuyên qua những con đường lớn.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn cảnh vật bên ngoài không ngừng lùi về sau, hoàn toàn không phân biệt được mình đang đi trên con đường nào.

 

Có lúc ngoài xe là nhà cao, có lúc là công viên, rừng rậm.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cũng hiểu, bọn họ đang cố ý đi vòng.

 

Sợ cô ghi nhớ lại đường đi sao?

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu, hỏi Ly: “Các người đang đưa tôi đi đâu?”

 

Ly nở nụ cười, giọng nói nghe rất ôn hòa: “Đương nhiên là đưa cô đi gặp con gái mình rồi.”

 

“Nhưng các người cứ luôn chạy đường vòng.”

 

‘Cô nên hiểu Tư Mộ Hàn là người thế nào, đối phó với nhân vật như Tư Mộ Hàn, chúng tôi tất nhiên phải cẩn thận.” Ly nói rất hiển nhiên, chẳng có gì là né tránh.

 

Nguyễn Tri Hạ nhíu mày: “Đối thủ?”

 

“Đúng vậy.” Ly cười xán lạn, cô ta cố ý nói chậm lại: “Đừng bảo là cô tới giờ vẫn tưởng, mục tiêu của bọn tôi chỉ có mình cô đấy chứ?”

 

Ly nói rồi ghé sát vào phía trước Nguyễn Tri Hạ: “Mục đích của chúng tôi ấy, một phần là cô, nhưng nhiều hơn là nhắm vào…”

 

Cô hơi ngừng, đánh giá sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ, mới chầm chậm thả từng chữ ra: “Tư Mộ Hàn.”

 

Ly nói xong, nhưng không tìm được biểu cảm hoảng loạn thất thố của Nguyễn Tri Hạ mà cô vẫn luôn chờ.