Nguyễn Tri Hạ thu tay lại, giọng nói có vẻ thăm dò: “Anh biết không, dáng vẻ này của anh giống hệt Lưu Chiến Hằng.”
Nghe thấy lời Nguyễn Tri Hạ, Lưu Chiến Thiên nhếch môi, cười mà như không cười nhìn cô, giọng nói vô cùng hờ hững: “Thật sao?”
Nguyễn Tri Hạ quan sát Lưu Chiến Thiên, không nói gì.
Cô cảm thấy Lưu Chiến Thiên cả người đều có vẻ kỳ lạ, anh ta và Lưu Chiến Hằng quá giống nhau, chỉ cần anh ta muốn giả trang thành Lưu Chiến Hằng thì hoàn toàn có thể lấy giả làm thật.
Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng đã ở bên nhau một thời gian, xem như khá quen thuộc với Lưu Chiến Hằng, nhưng lúc đầu khi nhìn thấy Lưu Chiến Thiên, cũng không nhìn ra anh ta và Lưu Chiến Thiên có gì khác biệt.
Nguyễn Tri Hạ thu tầm mắt lại, vẻ mặt lạnh lẽo hỏi: “Nếu trước kia mục đích của các người đúng là tôi, sao còn thả tôi đi? Bắt con gái tôi để áp chế tôi, cũng chỉ là uổng công vô ích thôi.”
“Đối với cô mà nói là uổng công vô ích, đối với chúng tôi mà nói cũng không phải.”
Đến lúc này, rõ ràng Lưu Chiến Thiên cũng không có ý giấu diếm nữa: “Nếu như tôi trực tiếp bắt cô, Tư Mộ Hàn đến nước M sẽ trực tiếp tới tìm tôi, nhưng nếu như tôi thả cô đi, cô xảy ra chuyện, Tư Mộ Hàn tới nước M sẽ vội vã đi tìm cô, mà chúng tôi sẽ có cơ hội mang con gái cô đi…”
Nguyễn Tri Hạ nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Lưu Chiến Thiên: “Kết quả không phải là giống nhau sao?”
Cô cảm thấy, bọn Lưu Chiến Thiên mang Tư Hạ đi, hoàn toàn là uổng công vô ích.
“Đương nhiên không giống, Tư Hạ trong tay chúng tôi, cô chắc chắn sẽ chủ động đưa tới cửa, giống như hôm nay.” Lưu Chiến Thiên dùng gương mặt giống hệt Lưu Chiến Hằng nói những lời này, luôn có một cảm giác rất không hài hòa.
“Vì sao lại hợp tác với Nguyễn Hương Thảo?” Nguyễn Tri Hạ rất rõ, Lưu Chiến Thiên cũng không quen Nguyễn Hương Thảo.
“Nguyễn Hương Thảo cũng xứng nói chuyện hợp tác với tôi sao? Cùng lắm là tiết lộ cho cô ta chút tin tức của cô mà thôi, cô ta hận cô như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.”
“Rốt cuộc các người muốn làm gì?” Nguyễn Tri Hạ càng ngày càng không hiểu mục đích của Lưu Chiến Thiên.
Vẻ mặt Lưu Chiến Thiên đột nhiên nghiêm lại, anh ta nhích lại gần cô: “Cô thả tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết, mục đích của chúng tôi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh ta một cái, không nói một câu, trực tiếp quay người đi ra.
Sau khi ra ngoài, cô đóng cửa lại đứng nguyên suy nghĩ một lát.
Tâm tư của Lưu Chiến Thiên rất sâu, không kém Tư Mộ Hàn là mấy, dù bị Tư Mộ Hàn bắt trở lại, anh ta cũng luôn tỏ vẻ không quan trọng, cũng không biết là đã sớm dự liệu được điểm này, hay là thật không hề sợ.
Vừa nãy anh ta còn mê hoặc cô, bảo cô thả anh ta đi.
Bí mật trên người Lưu Chiến Thiên nhiều như vậy, làm sao có có thể thả anh ta đi?
Dù cô muốn thả anh ta đi, Tư Mộ Hàn cũng không thể thả anh ta đi.
Đi không bao xa, Nguyễn Tri Hạ đã gặp Thời Dũng.
Thời Dũng biết Nguyễn Tri Hạ đi xem Lưu Chiến Thiên, lập tức lên tiếng hỏi: “Cô chủ?”
“Mặc kệ tôi hỏi gì, anh ta đều vòng vo với tôi, nói gì cũng vô dụng.” Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Nhưng không thể phủ nhận, người ở sau lưng anh ta rất có thực lực, có thể dễ dàng tra được quan hệ giữa tôi và Nguyễn Hương Thảo cùng khúc mắc giữa chúng tôi, đồng thời lợi dụng Nguyễn Hương Thảo đạt được mục đích của họ.”
Nghe vậy, sắc mặt Thời Dũng cũng trở nên nghiêm trọng.
Nguyễn Tri Hạ chợt nhớ tới một việc: “Có việc quên hỏi anh ta.”
“Chuyện gì?”
“Liên quan tới việc thôi miên, trước đó Tư Mộ Hàn đã nghi ngờ việc anh ấy bị thôi miên có thể liên quan tới Lưu Chiến Hằng, mặc dù Lưu Chiến Hằng rất khả nghi, nhưng bây giờ tôi cảm thấy Lưu Chiến Thiên càng khả nghi hơn.”
Nhắc đến Lưu Chiến Hằng, Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, mới tiếp tục nói: “Nghề nghiệp Lưu Chiến Hằng là bác sĩ tâm lý, mà thân phận đầu bếp của Lưu Chiến Thiên cơ bản có thể khẳng định là dùng để che giấu tai mắt người ta.”
Thời Dũng hơi trầm ngâm một lát, nói: “Nếu như lúc trước người thôi miên cậu chủ thật là Lưu Chiến Thiên, vậy mục đích của họ, đúng là khó mà đoán được.”
…