Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1313




Chương 1313:

 

Lần này cô bị Nguyễn Hương Thảo bắt giữ, Tư Mộ Hàn tới cứu cô thì có quyền không cho cô hỏi chuyện của Nguyễn Hương Thảo sao?

 

Bây giờ xem ra, rất có thể chuyện này có liên quan đến Nguyễn Hương Thảo.

 

Nguyễn Tri Hạ phân tích những manh mối trong chuyện này, cũng yên tâm chờ đợi cơ hội.

 

*

 

Sáng sớm ngày hôm sau.

 

Vẫn như mấy ngày trước, trời vừa sáng Tư Mộ Hàn đã định dẫn Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài chơi.

 

Đợi đến lúc xe ra khỏi biệt thự rồi, Nguyễn Tri Hạ mới lật đi lật lại đồ trong túi xách, nhíu mày nói: “Hình như em quên mang theo son rồi.”

 

Cô lật tung túi xách của mình lên, rồi nói với Tư Mộ Hàn: “Anh đợi em một lát, em quay lại lấy son.”

 

Tư Mộ Hàn không hề nghi ngờ: “Đi đi.”

 

Nguyễn Tri Hạ nhếch miệng cười: “Em sẽ quay lại ngay.”

 

Nguyễn Tri Hạ xuống xe đi vào biệt thự.

 

Cô vừa bước vào biệt thự, vừa quay đầu nhìn về phía cửa chính.

 

Mãi đến khi cô không còn nhìn thấy xe của Tư Mộ Hàn nữa, cô ngồi xổm trên mặt đất, lần lần đi về phía tầng hầm dưới căn nhà nhỏ kia.

 

Sau khi đi vào, cô đóng cửa lại, đi xuống lối vào tầng hầm.

 

Tầng hầm bật đèn sáng trưng, còn có vệ sĩ canh giữ.

 

Lúc vệ sĩ nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu hơi nghi ngờ: “Mợ chủ?”

 

Từng ấy ngày, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ tới tìm Nguyễn Hương Thảo.

 

Nguyễn Tri Hạ dừng bước, chỉ nhìn thấy bóng dáng lờ mờ ở bên trong, cô ngẩng đầu hỏi vệ sĩ: “Cô ta vẫn không chịu mở miệng sao?”

 

Cô không biết mấy người Tư Mộ Hàn đã hỏi Nguyễn Hương Thảo những gì, nhưng câu hỏi bỏ lửng vẫn làm cho vệ sĩ tin rằng, Tư Mộ Hàn biết thì cô cũng biết.

 

Thái độ Tư Mộ Hàn đối với Nguyễn Tri Hạ như thế nào, những vệ sĩ này đều nhìn thấy tận mắt, nghe Nguyễn Tri Hạ hỏi như vậy, đương nhiên bọn họ cho rằng Tư Mộ Hàn đã nói cho cô biết.

 

Một người vệ sĩ nói: “Cô ta vẫn chưa nói, rất cứng miệng.”

 

Nguyễn Tri Hạ cũng không hỏi nhiều, sợ mình sẽ bị bại lộ.

 

“Tôi đi xem cô ta.”

 

Nguyễn Tri Hạ đi vào bên trong, nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo đang ngồi trên ghế, chân bị khóa.

 

Nguyễn Hương Thảo đã bị nhốt trong tầng hầm không được nhìn thấy ánh mặt trời này một tuần rồi, sắc mặt cô ta trắng bệch tiều tụy, mặc dù quần áo trên người rất bẩn, thế nhưng gần như không có vết thương ngoài da nào.

 

Nguyễn Hương Thảo nghe có tiếng bước chân, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đến khi nhìn rõ người trước mặt chính là Nguyễn Tri Hạ, trong mắt cô ta lóe lên tia ác độc: “Là cô?”

 

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ hơi ngạc nhiên, không ngờ Tư Mộ Hàn lại nhân từ với Nguyễn Hương Thảo như vậy?

 

Cô cho rằng, Tư Mộ Hàn sẽ làm mọi cách để tra tấn Nguyễn Hương Thảo.

 

Vậy mà anh không hề hành hạ Nguyễn Hương Thảo.

 

“Sao vậy? Nhìn thấy tôi vẫn còn nguyên vẹn ngồi ở đây, cảm thấy rất ngạc nhiên đúng không?” Nguyễn Hương Thảo quan sát cô tỉ mỉ, trong mắt có sự nghi ngờ lướt qua.

 

Nhưng rất nhanh, sự nghi ngờ trong mắt Nguyễn Hương Thảo đã sáng tỏ.

 

“Chẳng lẽ cô vẫn chưa biết sao?” Nguyễn Hương Thảo nhếch miệng cười, cười đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo đáng sợ.

 

Nguyễn Tri Hạ cười khẩy: “Tôi nên biết điều gì?”

 

“Ha ha!” Nguyễn Hương Thảo ngửa đầu cười to, cười đến mức chảy nước mắt, mới nói tiếp: “Nguyễn Tri Hạ, trên đời này làm gì có người mẹ nào giống như cô, con gái mình bị người ta bắt đi, vậy mà vẫn có thể thờ ơ không quan tâm như thế, thật đáng thương mà!”