Nguyễn Tri Hạ ngồi dưới đất không nói lời nào, Nguyễn Hương Thảo cũng lười để ý đến cô, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Tuy Nguyễn Tri Hạ ngồi dưới đất vô cùng chật vật, nhưng cô cũng đang chú ý Nguyễn Hương Thảo.
So với lần trước gặp Nguyễn Hương Thảo, Nguyễn Hương Thảo lúc này rất gầy, ăn cũng rất ít, một miếng bánh mì nhỏ chỉ ăn một nửa, sữa tươi cũng chỉ uống nửa cốc.
Cho dù có trang điểm đậm nhưng cũng không khó nhìn ra, lúc này sắc mặt của Nguyễn Hương Thảo vô cùng tệ.
Lần trước khi nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo, Nguyễn Tri Hạ đã phát hiện tinh thần Nguyễn Hương Thảo giống như có vấn đề, cực kỳ nóng nảy, đã vậy còn uống thuốc nữa.
Nguyễn Tri Hạ lặng lẽ đánh giá Nguyễn Hương Thảo, mãi cho đến khi Nguyễn Hương Thảo ăn uống xong xuôi rời đi.
Nguyễn Hương Thảo dẫn người đi khỏi, nhưng không dẫn Nguyễn Tri Hạ đi theo, chỉ để lại hai vệ sĩ.
Hai vệ sĩ cũng không thèm để ý đến Nguyễn Tri Hạ. Hai tên đó đứng tán gẫu, hoàn toàn không lo Nguyễn Tri Hạ sẽ chạy mất.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy tâm lý Nguyễn Hương Thảo có vấn đề, hai ngày nay, dựa vào tính cách của Nguyễn Hương Thảo, những chuyện cô ta làm không tính là giày vò cô lắm.
Nguyễn Hương Thảo đang cố gắng kiềm chế bản thân, không ra tay độc ác với cô.
Vệ sĩ vẫn ở bên cạnh tán gẫu, Nguyễn Tri Hạ ngồi dưới đất giả vờ không còn sức lực, dần dần dịch đến bên cạnh cái ghế, dựa lưng vào.
Giả làm người tàn phế không có sức lực đúng là cũng rất mệt.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
“Các người không được vào.”
“Á! Anh là ai?”
“Anh không thể đi vào!”
“…”
Trong tiếng rít gào và cãi vã hỗn độn vang lên giọng nói đàn ông vô cùng quen thuộc.
“Tránh ra!”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo vẻ âm trầm khiến người ta run rẩy.
Giọng nói này…
Đột nhiên Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía cửa phòng ăn, lúc này cô mới nhớ ra, từ bên trong không nhìn được ra bên ngoài.
Hai vệ sĩ kia nghe thấy tiếng động, một tên nói: “Tôi ở đây trông cô ta, cậu ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Dựa vào đâu mà tôi phải ra xem, anh không ra được à?”
“Cậu, cái người này sao thế…”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, mau ra nhanh đi…”
“Mẹ nó!”
Một trong hai tên vệ sĩ chửi tục một câu, sau đó đi ra ngoài.
Có điều, anh ta mới ra tới cửa phòng ăn, đã vội vã giật lùi về sau.
Đến tận khi anh ta lùi về phòng ăn, Nguyễn Tri Hạ mới nhìn thấy có người đang cầm súng chĩa vào trán anh ta, ép anh ta lùi trở về.
Người cầm súng là một bóng dáng mà Nguyễn Tri Hạ vô cùng quen thuộc.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng người kia, khẽ thì thào: “Là Tư Mộ Hàn.”
Phía trước cô có một ghế và bàn ăn che mất, bình thường mới bước vào sẽ không để ý thấy cô ngay.
Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng Tư Mộ Hàn giống như nghe được giọng nói của cô, anh đi đến chính xác chỗ cô đang ngồi.