“Đánh ngất xỉu anh? Nửa đêm lẻn đi?” Tư Mộ Hàn cười lạnh nhìn cô, trong đôi mắt lạnh thấu xương dường như muốn nuốt chửng cô: “Nguyễn Tri Hạ, em thật sự hết lần này đến lần khác khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.”
Tư Mộ Hàn từng bước ép sát, nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng không hề nhượng bộ, cô thậm chí còn đi về phía trước một bước, sắc mặt cũng không tốt hơn Tư Mộ Hàn: “Em khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh à? Anh thì không phải sao?”
“Nguyễn Tri Hạ!” Tư Mộ Hàn gần như nghiến răng gọi tên cô, vẻ mặt vô cùng kiềm chế, dường như ngay lập tức muốn bùng nổ.
Trước nay Nguyễn Tri Hạ luôn sợ Tư Mộ Hàn giận, nhưng bây giờ cô đã bị tức giận trong lòng làm cho đầu óc choáng váng, đâu còn kiêng dè nhiều như vậy.
“Không nói cho em Tri Hạ bị bắt cóc, cũng không nói cho em việc của mẹ anh, Tư Mộ Hàn, cuối cùng anh lấy em làm gì?”
“Vậy em một mình chạy đến nước M tìm Lưu Hằng, em nói cho anh biết sao?”
“Nếu như em nói cho anh, anh sẽ để em tới nước M tìm anh ta sao?”
“Ồ.” Tư Mộ Hàn cười lạnh: “Em đang trách anh à?”
“Đương nhiên em không dám trách anh.” Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đẩy anh ra, đi ra cửa.
Cô đi tới bên cửa, đưa tay cầm chốt cửa, nhưng chợt dừng lại quay đầu nhìn anh: “Tư Mộ Hàn, anh không dám nói việc mẹ anh cho em biết, là vì anh chột dạ, trong lòng anh đang dao động, anh đang do dự muốn dùng em đổi lấy mẹ anh hay không.”
Nói xong, Nguyễn Tri Hạ mỉm cười tự giễu, thấp giọng nói: “Em còn hiểu anh hơn anh tưởng.”
Lúc trước, Tư Mộ Hàn có thể sử dụng cô để thăm dò Trần Tuấn Tú, bây giờ, anh cũng vì mẹ mình mà dao động như thế.
Trước kia Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, mình là người rất quan trọng đối với Tư Mộ Hàn, đó chẳng qua là vì không có so sánh mà thôi.
Nếu mà có được so sánh đầy đủ, thì đối Tư Mộ Hàn mà nói, cô cũng không quan trọng như vậy.
Dứt lời Nguyễn Tri Hạ lập tức mở cửa đi ra.
Lúc cô xuống tầng, đã nhìn thấy Thời Dũng một mình đứng trong sân hút thuốc.
Cô đẩy cửa ra đi tới, thấy cô tới, Thời Dũng lập tức bóp tắt thuốc lá trong tay: “Cô chủ.”.
Truyện Điền Văn
“Lưu Chiến Thiên ở đâu?” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng hỏi.
Thời Dũng chỉ biệt thự, nói: “Ở phòng phía sau, có người trông coi.”
“Tôi đi xem anh ta một chút.” Nguyễn Tri Hạ đang định xoay người sang chỗ khác, Thời Dũng bỗng gọi cô lại: “Cậu chủ, cậu ấy chỉ là…”
Nguyễn Tri Hạ dừng bước, hít sâu một hơi, nói: “Trợ lý đặc biệt Thời, không cần nói thay Tư Mộ Hàn, tôi đều hiểu, anh đã theo anh ấy gần mười năm, tôi và anh ấy cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng ở trong lòng anh ấy, có thể chúng ta đều không quan trọng như mình tưởng tượng.”
Thời Dũng giật giật môi, cuối cùng chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Khi Nguyễn Tri Hạ đi xem Lưu Chiến Thiên, Lưu Chiến Thiên đang tựa ở đầu giường ngẩn người.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ đến gần, ánh mắt quan sát khắp người anh ta, hỏi: “Họ có bôi thuốc cho anh không?”
“Tôi không sao, không cần bôi thuốc.” Lưu Chiến Thiên quay đầu nhìn cô, vừa cười vừa nói.
Dáng vẻ và giọng điệu này của anh ta, đơn giản giống hệt Lưu Chiến Hằng.
Có lẽ cũng là vì anh ta và Lưu Chiến Hằng quá giống nhau, nên Nguyễn Tri Hạ cũng không thể ghét bỏ anh ta.
Nguyễn Tri Hạ không nói gì, đưa tay cách quần áo dùng sức ấn xuống ngực anh ta một cái.
Lưu Chiến Thiên đau đớn hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi.
“Đây chính là anh nói không có việc gì?” Nguyễn Tri Hạ cười lạnh.
Lưu Chiến Thiên lại cười: “Nếu như tôi nói có việc, các người sẽ bôi thuốc cho tôi sao?”.