Nguyễn Tri Hạ cho rằng Thời Dũng sẽ trực tiếp sai người đến dẫn cô lên phòng, nhưng Thời Dũng lại nói những lời này với cô, rõ ràng là muốn giảng đạo lý với cô.
Chỉ cần có cơ hội giảng đạo lý, đương nhiên Nguyễn Tri Hạ cũng không còn sợ nữa.
Nguyễn Tri Hạ khoanh tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Nguyễn Hương Thảo đã nói những người đó sẽ chủ động đến tìm tôi, không phải các anh vẫn luôn không có tin tức Tư Hạ sao? Chỉ cần thả tôi đi, chắc chắn bọn chúng sẽ tìm đến tôi, đến lúc đó, các anh cũng sẽ biết được Tư Hạ đang ở đâu.”
Thời Dũng nghe Nguyễn Tri Hạ nói như vậy thì vẻ mặt hơi thay đổi.
Nguyễn Tri Hạ thấy thế càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình.
Cô nhìn chằm chằm Thời Dũng nói: “Có phải các anh đã sớm điều tra ra, thật ra những người bắt Tư Hạ là nhằm vào tôi? Vì vậy Tư Mộ Hàn mới không nói cho tôi biết chuyện Tư Hạ bị bắt đi, sau khi tôi biết được chuyện này, Tư Mộ Hàn mới nhốt tôi lại, không để tôi đi ra ngoài, anh ấy sợ tôi sẽ dùng bản thân để đổi Tư Hạ?”
Nguyễn Tri Hạ đã nói đến đây, Thời Dũng cũng không cần phải giấu giếm nữa, anh gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiếng “đúng vậy” của Thời Dũng đã hoàn toàn xác nhận suy nghĩ trong lòng Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, giơ tay đỡ trán, có chút buồn bực vò tóc của mình, sau đó mới chất vấn Thời Dũng: “Sao anh có thể để cho Tư Mộ Hàn tùy ý làm bừa như vậy? Nếu mục đích của những người đó thật sự là tôi, lấy tôi đi đổi Tư Hạ, chí ít tôi cũng là người trưởng thành! Tư Hạ mới bao lớn chứ, con bé chỉ mới 3 tuổi… con bé…”
Nguyễn Tri Hạ nói đến đây thì nghẹn ngào, cô ngửa đầu, hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng.
“Mợ chủ, những lời cô nói tôi đều hiểu.”
Ánh mắt Thời Dũng phức tạp nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ mấy giây, sau đó mới trầm giọng nói: “Nhưng trong lòng cậu chủ, cô là người quan trọng nhất, là độc nhất vô nhị, nếu nhất định phải lựa chọn giữa cô và Tư Hạ, chắc chắn cậu chủ sẽ lựa chọn cô, chỉ một mình cô.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì không dám tin nhìn Thời Dũng: “Anh có ý gì?”
Cô phát hiện cô không thể hiểu rõ ý của Thời Dũng.
“Cậu chủ đã từng nói với tôi một câu.”
Thời Dũng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu chủ nói, nếu như lúc trước không có Tư Hạ, Trần Tuấn Tú sẽ không có cơ hội ép buộc hai người đi tới hòn đảo nhỏ đó.”
Thời Dũng đã tiếp xúc với Nguyễn Tri Hạ nhiều lần, anh biết Nguyễn Tri Hạ là người thông minh, có thể hiểu được câu này.
Trong đầu Nguyễn Tri Hạ mông lung, một lúc sau, cô mới tìm được giọng nói của mình: “Anh ấy thật sự nói vậy sao?”
Thời Dũng lặng lẽ gật đầu.
Nguyễn Tri Hạ vươn tay chống cánh cửa, mắt hơi rũ xuống, rơi vào im lặng.
Chuyện xảy ra trên hòn đảo nhỏ năm đó, cho đến bây giờ, Tư Mộ Hàn vẫn còn canh cánh trong lòng.
Anh không chỉ oán trách bản thân, mà còn oán hận Tư Hạ…
Hóa ra đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc, trước đây anh không thân thiết với Tư Hạ.
“Nhưng Tư Nguyễn Chính là con gái ruột của anh ấy.” Nguyễn Tri Hạ vẫn không tin Tư Mộ Hàn sẽ nói câu này.
“Quả thật Tư Nguyễn Chính là con gái ruột của cậu chủ, cậu ấy yêu Tư Hạ, càng yêu cô hơn.” Câu nói này của Thời Dũng đã đưa vấn đề trở về điểm ban đầu.
Không phải anh ấy không yêu Tư Hạ, chỉ là tình yêu không giống như lúc trước, khi anh mất đi tất cả ký ức có liên quan đến Nguyễn Tri Hạ, sau khi tình cảm anh dành cho Nguyễn Tri Hạ được thức tỉnh, người anh yêu nhất chính là cô.
Anh yêu Tư Hạ, càng yêu Nguyễn Tri Hạ hơn.
Tư Mộ Hàn là người quyết đoán, nếu giữa hai người chỉ có thể chọn một, anh sẽ không chút do dự mà chọn Nguyễn Tri Hạ.
Anh cũng hiểu rõ Nguyễn Tri Hạ, sau khi Nguyễn Tri Hạ biết những người bắt Tư Hạ là nhắm vào cô, chắc chắn cô sẽ chủ động yêu cầu đi đổi Tư Hạ, vì vậy anh dứt khoát nhốt cô lại.
Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là phải tìm được Tư Hạ.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu hỏi Thời Dũng: “Biết những người kia tìm tôi để làm gì không?”
Thời Dũng lắc đầu: “Không biết.”.