Vì vậy Tư Mộ Hàn để điện thoại lại cho cô, không phải vì đề phòng cô gọi điện cho người khác, mà là đề phòng người khác gọi cho cô?
Nguyễn Tri Hạ lại nghĩ tới câu nói Nguyễn Hương Thảo đã nói lúc trước.
Nguyễn Hương Thảo nói, người bắt cóc Tư Hạ sẽ chủ động tìm cô.
Cũng chính là nói, lý do Tư Mộ Hàn không để lại sim cho cô chính là đề phòng những người đó liên hệ với cô?
Tại sao phải đề phòng những người đó liên hệ cô chứ? Chẳng lẽ mục đích cuối cùng của bọn họ khi bắt Tư Hạ đi chính là cô sao?
Nguyễn Tri Hạ nói lẩm bẩm: “Sao có thể chứ…”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao.
Thật ra mục đích của những người bắt Tư Nguyễn Chính là cô, còn Tư Mộ Hàn là người mạnh mẽ, chắc chắn anh sẽ không để cho Nguyễn Tri Hạ tự chui đầu vào lưới, vì vậy dứt khoát nhốt cô lại?
Tư Mộ Hàn chưa bao giờ là người lương thiện, phần lớn anh đều làm việc không chừa mọi thủ đoạn, anh không muốn để cho Nguyễn Tri Hạ tham gia chuyện này, vì vậy dứt khoát trực tiếp nhốt cô lại, mặc dù nhìn có vẻ không nói lý lẽ, nhưng quả thực đây chính là biện pháp đơn giản nhất.
Trong lòng Tư Mộ Hàn hiểu rất rõ, nếu như mục đích của những người kia chính là Nguyễn Tri Hạ, chắc chắn cô sẽ không chút do dự mà đi cứu Tư Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới tình cảnh mà Tư Hạ có thể gặp phải, tim cô thắt chặt lại.
Nếu đúng là như vậy, cô tuyệt đối không thể ngồi không chờ chết.
*
Buổi tối, lúc Tư Mộ Hàn trở về phòng, Nguyễn Tri Hạ đang tắm.
Trong phòng có mở máy sưởi, không lâu sau, Nguyễn Tri Hạ đã quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Cô vừa mới tắm xong, làn da lộ ra ngoài khăn tắm hồng hào, cả người mềm mịn trông rất ngon mắt.
Tư Mộ Hàn híp mắt, ánh nhìn khóa chặt vào cô.
Nguyễn Tri Hạ bị anh nhìn như vậy thì hơi run lên, cả người hơi căng thẳng.
Nhưng cô lại giả vờ như không có gì xảy ra, đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn hỏi: “Anh có tin tức gì không?”
“Có.” Tư Mộ Hàn đáp lại, ánh mắt không tự chủ di chuyển trên người cô.
Dường như Nguyễn Tri Hạ không nhận ra ánh mắt mang tính xâm chiếm của Tư Mộ Hàn, cũng không nhận ra lúc này cô quyến rũ đến cỡ nào, hờ hững hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Đến khi nào em mới có thể gặp Tư Hạ đây?”
Tư Mộ Hàn không trả lời cô ngay, Nguyễn Tri Hạ đang muốn ngước mắt lên nhìn anh, đã bị anh kéo vào trong ngực.
Nguyễn Tri Hạ phản xạ có điều kiện cứng đờ trong chớp mắt, theo bản năng nắm chặt áo anh, nhíu mày nói: “Anh làm gì vậy?”
“Em mặc như vậy đi ra ngoài là muốn anh làm gì em?” Tư Mộ Hàn cúi đầu, lúc anh nhẹ giọng nói chuyện, hơi nóng phả vào mặt cô, làm cho mặt cô cũng nóng lên khác thường.
“Em quên cầm quần áo theo, không quấn khăn tắm, chẳng lẽ để trần như nhộng đi ra ngoài sao?” Nguyễn Tri Hạ không cam lòng yếu thế, khẽ ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của anh.
Ánh mắt Tư Mộ Hàn lập tức thay đổi, đôi mắt vốn không có cảm xúc gì đã ngày càng sâu hơn.
Một giây sau, anh cúi đầu hung hăng hôn lên môi Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ giãy giụa một lát, cánh tay Tư Mộ Hàn càng ôm chặt cô hơn, khăn tắm trên người cô rơi xuống.
Hô hấp của Tư Mộ Hàn càng trở nên nặng nề thêm, xoay người ném cô lên giường, cả người bổ nhào lên.
Đã rất lâu rồi hai người chưa làm cùng nhau, huống hồ lần này Nguyễn Tri Hạ cố ý muốn dụ dỗ anh, đương nhiên Tư Mộ Hàn không thể kiềm chế được, vừa bắt đầu đã không thể dừng được.
Mãi đến khi sau nửa đêm, Tư Mộ Hàn mới buông tha cô.
Tư Mộ Hàn ôm cô vào lòng, thỉnh thoảng sẽ hôn cô, dần dần không còn hôn nữa.
Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được hơi thở anh ngày càng ổn định, vì vậy lên tiếng gọi anh: “Tư Mộ Hàn?”
Người đàn ông đang ôm cô không hề đáp lại..