Lúc anh trở về, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đã ra phòng khách.
“Cậu chủ, mợ chủ.” Thời Dũng đi tới trước mặt hai người, hơi cúi người chào.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy anh ta thì đứng dậy, vội hỏi: “Trợ lý Thời, có tin tức gì không?”
Lúc vệ sĩ gọi điện thoại cho Thời Dũng, đã nói rõ mọi chuyện cho anh ta nghe, cho nên lúc Nguyễn Tri Hạ hỏi như vậy, anh ta cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Anh liếc mắt nhìn Tư Mộ Hàn, sau đó mới nói với Nguyễn Tri Hạ: “Người dẫn Tư Hạ đi rất gian xảo, mấy ngày nay chúng tôi vẫn luôn lần theo dấu vết bọn chúng, nhưng chúng vẫn luôn nhanh hơn chúng ta một bước.”
Tay chân Nguyễn Tri Hạ lạnh ngắt, ngồi phịch xuống ghế sô pha, phòng khách rơi vào yên tĩnh.
Một lát sau, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Tư Mộ Hàn nhanh tay đứng dậy giữ cô lại: “Em đi đâu vậy?”
“Em đi tìm Nguyễn Hương Thảo.” Nguyễn Tri Hạ nói xong thì hất tay anh ra.
Cô nhớ tới những lời Nguyễn Hương Thảo đã nói lúc nãy, những người kia sẽ chủ động tìm cô.
Chắc chắn Nguyễn Hương Thảo không tùy tiện nói ra như vậy, cô ta quen biết người bắt cóc Tư Hạ, nhất định có thể thăm dò được tin tức từ cô ta.
Chỉ là cô chưa đi được mấy bước đã bị Tư Mộ Hàn ngăn cản: “Anh không cho phép em đi!”
Nguyễn Tri Hạ không dám tin nhìn Tư Mộ Hàn nói: “Tư Mộ Hàn, anh không quan tâm Tư Hạ thì để em! Anh tránh ra!”
Tư Mộ Hàn không nói gì, đưa tay nắm chặt cổ tay cô: “Nguyễn Tri Hạ, chuyện này anh sẽ xử lý.”
Nguyễn Tri Hạ gần như nghiến răng nói ra từng câu từng chữ: “Con gái của em, em sẽ tự tìm về.”
Cô dùng sức hất tay Tư Mộ Hàn, đi ra ngoài.
Tư Mộ Hàn ở phía sau hô lên: “Thời Dũng!”
Thời Dũng lập tức đứng chắn trước mặt Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt khó coi nói: “Mợ chủ…”
Nguyễn Tri Hạ dừng bước, trong đầu suy nghĩ rất nhanh.
Tại sao Tư Mộ Hàn không nói tin tức Tư Hạ bị bắt cóc cho cô biết, cũng không cho cô đi tìm Nguyễn Hương Thảo?
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt nhìn Thời Dũng, lạnh lùng hỏi: “Thời Dũng, anh nói cho tôi biết, có phải đã có tin tức của Tư Hạ?”
Sắc mặt Thời Dũng hơi thay đổi, mím môi không lên tiếng.
Không phủ nhận, vậy đúng là thế.
Nguyễn Tri Hạ cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Anh muốn tự mình nói cho em biết hay để em đi hỏi Nguyễn Hương Thảo?”
Tư Mộ Hàn nhìn cô, đột nhiên gọi tên cô.
“Nguyễn Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ cho rằng Tư Mộ Hàn muốn nói rõ tin tức Tư Hạ với cô, nhưng không ngờ sau gáy lại nhói đau, lập tức mất đi ý thức.
Trước khi mất ý thức, cô đã kịp nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng quyết đoán của Tư Mộ Hàn.
*
Lúc tỉnh lại, Nguyễn Tri Hạ ngửi thấy mùi đồ ăn.
Tư Mộ Hàn đang đứng ngược sáng trước giường, hắt xuống một chiếc bóng, lãnh đạm nói: “Em tỉnh rồi thì tới đây ăn cơm đi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn xung quanh, đột nhiên bật dậy, liếc mắt đã nhìn thấy đồ ăn được bày sẵn trên bàn.
Cô vén chăn bước xuống giường, giống như muốn kiếm chứng điều gì đó, cô bước nhanh ra cửa.
Tư Mộ Hàn cũng không ngăn cản cô, chỉ ngước mắt nhìn cô đi tới trước cửa.
Nguyễn Tri Hạ mở cửa, nhìn thấy vệ sĩ đang đứng canh bên ngoài..