Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ lập tức thay đổi, trong mắt mang theo sự run rẩy nhỏ khó nhận ra: “Cô nói cái gì?”
“Hóa ra cô không biết à?” Nguyễn Hương Thảo lắc đầu ra vẻ thở dài, nói những lời khó nghe: “Không phải Tư Mộ Hàn rất yêu cô sao? Vậy mà ngay cả việc con gái cô bị bắt cóc cũng không nói cho cô biết, ha ha ha…”
Lúc trước Nguyễn Tri Hạ đã từng nghĩ qua, rất có thể người bên Nguyễn Hương Thảo sẽ ra tay với Tư Hạ.
Nhưng Tư Mộ Hàn nói với cô, Tư Hạ vẫn bình an ở nhà, trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn gọi video trò chuyện với Tư Hạ, điều này cho thấy rõ Tư Hạ vẫn yên ổn ở trong nhà.
“Nguyễn Hương Thảo, ngày hôm qua tôi vẫn còn gọi video với Tư Hạ, bây giờ cô nói với tôi, con bé bị người khác bắt đi?” Trên mặt Nguyễn Tri Hạ không hề che giấu vẻ mỉa mai.
Nguyễn Hương Thảo nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ đắc ý như lúc nãy: “Nếu như con gái cô vẫn bình yên ở trong nhà, vậy tại sao đã lâu như vậy mà các người vẫn chưa trở về nước?”
Câu nói này đã nói trúng điểm yếu của Nguyễn Tri Hạ.
Suy đoán trong lòng cô cũng đã có sự giải thích hợp lý.
Tư Hạ bị người khác bắt đi, vì vậy Tư Mộ Hàn không dẫn cô về nước, sợ cô sẽ phát hiện Tư Hạ không có ở nhà, mà trong khoảng thời gian này, rất có thể Thời Dũng đi sớm về khuya là vì đang tìm Tư Hạ.
Tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ.
Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy lạnh người, trong nháy mắt toàn thân đổ mồ hơi lạnh.
Cô lảo đảo hai bước, sau khi phản ứng lại, lập tức xoay người muốn đi tìm Tư Mộ Hàn.
Chỉ là lúc cô xoay người, phát hiện không biết từ lúc nào, Tư Mộ Hàn đã tìm đến tầng hầm này rồi.
Vẻ mặt của anh u ám, đang đứng ngay lối ra tầng hầm, hai người nhìn nhau từ phía xa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, thậm chí không dám lên tiếng hỏi anh rằng những gì Nguyễn Hương Thảo nói có phải là sự thật hay không.
Tư Mộ Hàn không nói gì, đi thẳng tới.
Lúc anh đến gần, Nguyễn Tri Hạ mới nhìn thấy rõ vẻ u ám lạnh lùng trên mặt anh.
Tư Mộ Hàn đi ngang qua người cô, mang theo hơi thở âm u, đi tới trước mặt Nguyễn Hương Thảo, đạp cô ta bay xuống khỏi ghế.
Nguyễn Hương Thảo chỉ ngồi trên ghế chứ không bị trói, chiếc ghế bị Tư Mộ Hàn đạp bay vào vách tường rơi xuống vỡ tan, còn Nguyễn Hương Thảo thì ngã xuống đất.
“Á…”
Vẻ mặt âm u của Tư Mộ Hàn giống như Diêm Vương đến lấy mạng, Nguyễn Hương Thảo sợ đến mức ôm đầu gào thét, co rúm lại run lẩy bẩy.
Nhưng Tư Mộ Hàn không ra tay với cô ta.
Vì chuyện của mẹ mình, dường như anh chưa từng xuống tay với phụ nữ, cho dù là người có lòng dạ ác độc như Nguyễn Hương Thảo.
Năm đó, Nguyễn Hương Thảo suýt đâm chết Nguyễn Tri Hạ, lúc đó anh rất tức giận, nhưng cũng chỉ bảo vệ sĩ cắt da thịt cô ta, muốn hành hạ cô ta đến sống không bằng chết, chứ không đích thân ra tay.
Bây giờ cũng vậy.
Nguyễn Tri Hạ đứng bên cạnh, nhìn một loạt những hành động của Tư Mộ Hàn.
Có rất nhiều chuyện, không cần nói quá rõ, cô vẫn hiểu rõ được.
Từ lúc bắt đầu, Tư Mộ Hàn đã lừa dối cô, Tư Hạ bị người khác bắt đi, hơn nữa đã bị bắt cóc mấy ngày rồi.
Vậy mà Tư Mộ Hàn phí hết tâm tư để giấu cô, không cho cô biết.
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, đi tới trước mặt Nguyễn Hương Thảo, vươn tay ra bóp chặt cằm của cô ta, giọng nói vừa lạnh lùng vừa khàn khàn: “Tôi hỏi cô, là ai đã bắt con gái của tôi?”
Tư Mộ Hàn vẫn còn đứng đây, Nguyễn Hương Thảo rất sợ anh, cho dù cô ta rất ghét Nguyễn Tri Hạ, nhưng vẫn trả lời: “Tôi không biết.”
“Không biết?” Nguyễn Tri Hạ di chuyển bàn tay đang bóp cằm của cô ta xuống bóp cổ, từ từ siết chặt hơn.
Lúc mới bắt đầu, Nguyễn Hương Thảo không để ý lắm, nhưng khi bàn tay của Nguyễn Tri Hạ ngày càng siết chặt, hơi thở của cô ta ngày càng khó khăn, bây giờ mới hiểu rõ, Nguyễn Tri Hạ thật sự muốn giết người..