Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1198: Chương 1299






Chưogn 1299:
Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh lùng giống như đang nói tới chuyện hoàn toàn không liên quan tới mình: “Nếu trước đây không có Tri Hạ, Trần Tuấn Tú sẽ không có cơ hội ép chúng ta đi đến đảo nhỏ đó.”
Thời Dũng đã làm việc cho Tư Mộ Hàn nhiều năm, Tư Mộ Hàn nói không quá rõ ràng nhưng anh ta vẫn hiểu ý nghĩa câu đó.

Ý của Tư Mộ Hàn là nếu như không có Tri Hạ, thì sẽ không có những chuyện xảy ra phía sau.

“Nhưng Tri Hạ có lỗi gì chứ?” Lúc này, Thời Dũng đứng trên lập trường của người làm cha để nói vấn đề này với Tư Mộ Hàn.

“Con bé không có lỗi, người có lỗi chính là tôi.”

“Anh…”
Tư Mộ Hàn nói xong cũng đi luôn, không cho Thời Dũng cơ hội nói thêm điều gì.

Thời Dũng hiểu rõ Tư Mộ Hàn, với những chuyện liên quan đến Nguyễn Tri Hạ, anh ấy thường cố chấp.Khúc mắc trong lòng anh quá nặng.

Năm đó chuyện của mẹ anh đã để lại nút thắt không gỡ được, chuyện của Nguyễn Tri Hạ cũng vậy, vì vậy sau khi nhớ lại tình yêu của anh với Nguyễn Tri Hạ thì anh lại lạnh nhạt với Tư Hạ.

Không phải anh không thương yêu Tư Hạ, chỉ là không thể đơn thuần thương yêu giống như lúc mất trí nhớ trước kia.

Tâm tư của anh quá kín đáo, cần có thời gian và phương pháp đúng đắn có thể từ từ khơi gợi được, không thể vội vàng trong ngày một ngày hai.

Mà trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là đi nước M tìm Nguyễn Tri Hạ.

Lúc Thời Dũng hồi phục tinh thần thì phát hiện Tư Mộ Hàn đã đi ra đến cổng biệt thự rồi, anh ta liền vội vã chạy theo.

*Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại cô cảm thấy đầu đau như búa bổ, nặng nề.

Cô muốn đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương thì phát hiện cánh tay như nặng như đeo đá, căn bản không nhấc lên được.


Nguyễn Tri Hạ cả kinh, lập tức nghĩ ngay tới chuyện xảy ra trước đó.

Sân bay, Nguyễn Hương Thảo…
Cô đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn xung quanh một vòng.

Trong phòng sạch sẽ mà trống trải, hoàn toàn không có ai.

Nguyễn Tri Hạ thử chống tay lên giường ngồi dậy, nhưng cô lại phát hiện căn bản không dậy nổi, toàn thân không có sức lực.

Nguyễn Hương Thảo bắt cô đi, lại dám không phái người canh giữ, nhất định là đoán cô có chạy cũng không thoát.

Bây giờ cả người cô hoàn toàn không có sức lực, chắc chắn là Nguyễn Hương Thảo đã hạ thuốc cô rồi.

Nguyễn Tri Hạ siết chặt hai tay, cong môi lên, vẻ mặt hơi chán chường nhìn trần nhà một lúc, sau đó bắt đầu đánh giá căn phòng này.

Đáng tiếc trang trí trong phòng cũng không thể nhìn ra điều gì cả.

Tuy Nguyễn Tri Hạ không thể nhúc nhích, nhưng cũng may cô có thể kêu được.


“Có ai không?” Cô hét về phía ngoài cửa: “Nguyễn Hương Thảo!”
Cũng không lâu sau, có người đẩy mở cửa phòng ra, một vệ sĩ bước vào, nhìn cô nói: “Cô kêu la cái gì!”
Nguyễn Tri Hạ thấy có người bước vào, vội lên tiếng hỏi: “Nguyễn Hương Thảo đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.”
“Chờ đi!” Vệ sĩ kia vứt lại một câu, sau đó xoay người đi.

“Ầm” một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại, căn phòng lại trở về yên tĩnh như lúc trước.

Nguyễn Tri Hạ cố vùng vẫy một hồi nhưng căn bản không cách nào nhúc nhích được.

Lúc này cửa phòng lại bị ai đó đẩy vào.

Nguyễn Tri Hạ đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa phòng, phát hiện lần này người bước vào là Nguyễn Hương Thảo.

Sau lưng Nguyễn Hương Thảo còn có vệ sĩ và trợ lý đi theo..