Khi xe nổ máy, cô lại liếc qua cửa sổ xe.
Cảnh tượng đập vào mắt cô giống y chang ngày đầu tiên cô đến.
Cô có dự cảm, chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như thế.
Xe chậm rãi chạy về phía trước, cô lái đi chưa bao xa thì đã thấy phía trước có một chiếc ô tô màu đen chạy lại.
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng liếc lên gương chiếu hậu nhìn hướng chiếc xe đó chạy, cô thấy chiếc xe màu đen đó dừng lại trước cửa nhà Lưu Chiến Thiên.
Sau đó, tài xế xuống xe, mở cửa sau xe ra, một ông già đội mũ trilby bước xuống.
Ông già mặc một cái áo khoác nỉ màu đen, quàng một chiếc khăn rất dày nên hoàn toàn không nhìn rõ mặt.
Ông già đột nhiên nhìn về phía này.
Nguyễn Tri Hạ vội rời mắt đi, chốc lát sau cô liền hối hận, tại sao vừa rồi cô không nhìn lâu thêm chút nữa, chỉ cần cô nhìn lâu thêm chút nữa là có thể nhìn rõ mặt ông già đó rồi.
Nói không chừng ông già đó chính là cha nuôi của Lưu Chiến Thiên và Lưu Chiến Hằng.
Thật ra thì cô hơi tò mò về người cha nuôi này.
Có thể nuôi lớn hai đứa con xuất sắc như Lưu Chiến Hằng và Lưu Chiến Thiên thì nhất định không phải là người bình thường.
Nhưng hiện tại, mọi chuyện đều là một mớ hỗn độn, Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể tạm thời về thành phố Hà Dương trước.
*
Nguyễn Tri Hạ lái xe đến sân bay.
Cô lên mạng xem một chút, thế mà vẫn còn vé, chắc là đang là mùa vãn khách du lịch.
Cô nhìn thời gian rồi chọn vé xuất phát sớm nhất.
Vé đã mua xong nhưng còn lâu mới bay nên Nguyễn Tri Hạ liền tìm một quán cà phê để ngồi, lật xem những cuốn tạp chí nhàm chán.
Cô mới lật được một hai trang thì cảm thấy hình như có người đang nhìn mình.
Cô cảnh giác ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Trong quán cà phê có rất nhiều người nhưng tất cả đều rất tự giác trò chuyện khẽ khàng, thoạt trông thì mọi thứ đều rất bình thường.
Bất ngờ, cô quay phắt ra sau lưng, thì nhìn thấy phần gáy của một người đàn ông.
Người đàn ông ngồi thẳng tắp trên ghế sofa, dáng ngồi cứng đơ.
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, vỗ vỗ vai người đàn ông: “Anh gì ơi, cho tôi mượn bật lửa chút.”
Người đàn ông tóc vàng, là người bản xứ, nên Nguyễn Tri Hạ nói tiếng Anh.
Người đàn ông bị cô vỗ vai hơi ngẩn ra một chút, sau đó quay lại nhìn cô xua xua tay: “Cô ơi, tôi không hút thuốc.”
Nguyễn Tri Hạ không phân biệt được những người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh này, cô cảm thấy bọn họ ai cũng giống nhau.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, nụ cười mang theo chút áy náy: “Làm phiền anh rồi.”
Người đàn ông gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh ta rồi kéo vali đi.
Ra khỏi quán cà phê, cô quan sát một chút rồi đi về phía một góc không có người, vừa đến khúc quanh, cô liền núp vào bức tường.
Không lâu sau, ngườI đàn ông tóc vàng trong quán cà phê vừa rồi cũng đi theo.
Người đó hoàn không phát hiện ra Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ nhân lúc anh ta không để ý liền đẩy vali hành lý của mình va vào người anh ta.
Người đàn ông tóc vàng tuy cao lớn nhưng trong tình huống không phòng bị, va chạm mạnh vào người khiến anh ta ngã sóng soài ra đất.
Vì phải ngồi máy bay nên quần áo mà Nguyễn Tri Hạ mặc là loại cực kỳ dễ vận động nên lại càng dễ cho cô hành động hơn..