Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1185: Chương 1286






Khi đuổi cô về nước anh còn nói Lưu Chiến Thiên sẽ không cản cô lại, đây chẳng phải là rất mâu thuẫn sao?
Hiện tại, ở nước M cô chỉ quen biết Lưu Chiến Thiên, đây là lần đầu tiên cô đến nước M, trước đó cô cũng đâu có đắc tội với ai ở nước M.

Nếu có ai gây khó dễ cho cô thì người duy nhất mà cô nghĩ tới cũng chỉ có Lưu Chiến Thiên, cho nên Lưu Chiến Hằng bảo cô nhanh chóng về nước là muốn cô đề phòng người khác chứ không phải Lưu Chiến Thiên.

Vậy “do người khác”, có khi nào là mục đích ban đầu khi Lưu Chiến Hằng cứu cô không?
Nhưng hiện tại, Lưu Chiến Hằng đã đổi ý rồi sao?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có khi suy nghĩ này đúng.


Nếu suy nghĩ này của cô đúng thì mục đích của việc lần này Lưu Chiến Hằng bị Lưu Chiến Thiên bắt quay về nước M chẳng phải là để dụ cô đến nước M sao?
Cô vừa mới lập ra giả thuyết thì suy luận của cô cũng được thành lập.

Lưu Chiến Hằng ngay từ đầu đã có ý đồ khi cứu cô, nhưng ý đồ gì thì cô không biết, Lưu Chiến Hằng cũng chẳng nói một lời, còn Tư Mộ Hàn thì vẫn còn nghi ngờ Lưu Chiến Hằng là người đã thôi miên anh ấy năm xưa, là chuyên gia thôi miên khiến cho trí nhớ của anh ấy bị đóng kín.

Không lâu sau đó, Lưu Chiến Thiên cưỡng ép đưa Lưu Chiến Hằng đi thì cô cũng đuổi theo tới nước M.

Nửa đêm, Lưu Chiến Hằng gọi điện bảo cô nhanh chóng về nước.

Cho đến bây giờ Lưu Chiến Hằng chưa từng làm chuyện tổn thương cô, cô tin rằng Lưu Chiến Hằng sẽ không Nguyễni cô.

Nhưng cô cứ như vậy về nước mà không thu được gì sao?
Cô vẫn chưa tìm được Lưu Chiến Hằng, cũng không biết được kẻ nào muốn gây khó khăn cho cô.

Nhưng có khả năng Lưu Chiến Hằng biết được ai là người muốn gây bất lợi cho cô, hiện tại anh không sao, nếu cô về nước thì liệu anh có xảy ra chuyện gì không?
Nghĩ tới đây, Nguyễn Tri Hạ lại do dự một chút.

Cô hít thở sâu, tựa đầu vào thành giường, vừa nhắm mắt đã bất giác ngủ mất.


Nhưng cô nhanh chóng bị giật mình tỉnh giấc.

Cô nằm mơ thấy Lưu Chiến Hằng cả người đầy máu nhìn cô cười.

Xem ra tối nay mất ngủ rồi.

Dù sao cũng không ngủ được nên Nguyễn Tri Hạ quay người, bước xuống giường, mặc quần áo vào, định đi thăm dò biệt thự một chút.

Cô không quen với cuộc sống của mình rơi vào thế bị động, chi bằng cứ chủ động tấn công, ngay cả khi Lưu Chiến Hằng không có ở trong biệt thự, thì cô cũng cố gắng tìm được chút manh mối.

*
Nguyễn Tri Hạ mặc đồ xong liền đi tới mở cửa rồi lẳng lặng đứng đó nhìn ra ngoài.

Trong hành lang không một bóng người, chỉ có mấy ngọn đèn treo tường thưa thớt tỏa ra ánh sáng màu vàng mờ ảo toát lên sự quạnh quẽ.

Cô đứng ở bậc cửa mấy phút, xác định đúng là không có ai mới rón rén bước ra ngoài.


Nguyễn Tri Hạ đi dọc theo hành lang trước, đi tới đầu cầu thang nhìn khắp một lượt, trong phòng khách cũng chỉ thắp một bóng đèn nhỏ, yên ắng không một bóng người.

Biệt thự có tới mấy tầng nên cô phải lên trên lầu xem trước.

Tất cả phòng của tầng trên đều khóa, đến mỗi một căn phòng, cô đều ghé tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh.

Nhưng các phòng đều không có động tĩnh gì.

Cô rón rén đi xuống lầu, vừa mới tới đầu cầu thang lầu hai liền cảm thấy mơ hồ như có người đứng sau lưng.

Có người sau lưng?
Nguyễn Tri Hạ quay lại thì thấy một người phụ nữ mặc đồ ngủ màu trắng, tóc xõa che kín gương mặt.

“A…”.