Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1172: Chương 1273






Tư Mộ Hàn quay người ngồi trên ghế sofa, chậm rãi nói: “Lưu Chiến Hằng và Lưu Chiến Thiên vốn là người thành phố Hà Dương, nhưng khi bọn họ còn nhỏ, ba mẹ qua đời ngoài ý muốn, lúc ấy có một Hoa kiều hải ngoại nhận nuôi bọn họ, đưa bọn họ đi nước ngoài sinh sống, nhưng tư liệu về vị hoa kiều này rất ít.”
Nguyễn Tri Hạ khẽ nhíu mày: “Cái này không khó lý giải, Lưu Chiến Hằng thân phận khó biết như vậy, huống chi là người thu nhận bọn họ, nuôi bọn họ, nhất định là người có quyền thế, bằng không thì cũng không có khả năng đem thân phận của mình, Lưu Chiến Hằng và Lưu Chiến Thiên giấu kĩ càng như vậy.

Đối với lời nói của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn không gật đầu cũng không lắc đầu.

Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho nên bây giờ chúng ta chỉ cần tra ra Lưu Chiến Thiên ở đâu là có thể tìm được Lưu Chiến Hằng rồi.”
Tư Mộ Hàn không nói gì mà chỉ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên: “Anh đến công ty đây, còn rất nhiều việc chưa giải quyết.”
Nguyễn Tri Hạ đang định gật đầu, lại nghĩ đến gì đó rồi nói: “Đợi một chút.”

Sau đó, cô lấy điện thoại mình ra gửi bưu kiện trong điện thoại Tư Mộ Hàn vào hòm thư của mình rồi mới trả điện thoại lại cho anh.

Tư Mộ Hàn nhận điện thoại, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ mang điện thoại lên lầu, cầm máy tính của mình đến phòng làm việc của Tư Mộ Hàn.

Vừa nãy cô còn chưa đọc hết mới chỉ đọc được một nửa.

Phía sau là một vài thông tin sơ yếu lý lịch cá nhân của Lưu Chiến Thiên, tốt nghiệp trường đại học nào, làm việc ở đâu.

Khiến Nguyễn Tri Hạ hơi bất ngờ là nghề nghiệp của Lưu Chiến Thiên là đầu bếp khách sạn năm sao.

Hoàn toàn trái ngược với nghề nghiệp của Lưu Chiến Hằng.

Cho dù Lưu Chiến Thiên làm gì thì anh ta cưỡng ép đưa Lưu Chiến Hằng đi nhất định có mục đích của anh ta.


Hai anh em họ có lẽ chỉ là xảy ra mâu thuẫn gì đó, đóng cửa bảo nhau là được nhưng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, vì để đảm bảo vẫn cần phải thấy Lưu Chiến Hằng bình an vô sự cô mới yên tâm.

Nguyễn Tri Hạ đặt điện thoại sang một bên rồi mở máy tính, lên mạng tìm khách sạn năm sao mà Lưu Chiến Thiên làm.

Cô lấy bút ghi lại địa chỉ vào vở.

Nguyễn Tri Hạ lại tra một chút những chuyến bay gần đây, không khỏi có chút xuất thần.

Khi chưa biết suy nghĩ trong lòng Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ còn trách anh không thể nói lý, nhưng bây giờ sao cô còn có thể trách anh chứ.

Tư Mộ Hàn bằng lòng giúp cô điều tra chuyện Lưu Chiến Thiên không sai, nhưng nói cho cùng dù sao đây cũng là chuyện của cô.

Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ lại nhìn về màn hình, chuyển động chuột trong tay nhấn vào vé máy bay sáng ngày mai bay đến bờ bên kia đại dương.

Việc không thể chậm trễ, giải quyết càng sớm càng tốt.

Cô đặt vé máy bay xong, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Thủy San: “Ngày mai tôi phải xuất ngoại, muốn nhờ cô giúp tớ tìm người làm visa.”

Tần Thủy San nghe cô nói xong liền trở nên hấp tấp: “Bà cô của tôi ơi, cậu cũng coi trọng tôi quá rồi đấy.

Thật sự coi tôi là mèo thần linh không gì không thể làm được sao?…”
Nguyễn Tri Hạ cũng không ngắt lời Tần Thủy San mà chỉ đợi cô ấy nói xong, cô mới chậm rãi hỏi lại: “Có giúp không?”
“Cô thật là…” Tần Thủy San cũng không còn cách nào với cô: “Giúp! Sao không giúp chứ!”
“Cảm ơn cô nha.” Nguyễn Tri Hạ biết Tần Thủy San quan hệ rộng, chuyện này tìm cô ấy chuẩn không sai.

Lúc này, Tần Thủy San mới phát hiện ra: “Cô đi ra nước ngoài làm gì? Kịch bản ‘Mất thành 2’ mới viết được bao nhiêu? Cô cho tôi…”
Đáp lại cô là tiếng ngắt điện thoại của Nguyễn Tri Hạ.

Tần Thủy San: “…”
….