Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, lấy tay kéo ống tay áo Tư Mộ Hàn, trong giọng nói mang theo sự nài nỉ: “Tư Mộ Hàn.”
Dù sao cũng trưa rồi, cô muốn ở lại ăn cơm với ông chú, nhưng không chắc Tư Mộ Hàn sẽ đồng ý.
Mà Tư Mộ Hàn quả nhiên không đồng ý.
“Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý, không thể ở lại ăn cơm trưa được.” Vẻ mặt Tư Mộ Hàn bình tĩnh nhìn ông chú, hơi nhíu mày, trầm ngâm vài giây, trịnh trọng nói: “Bảo trọng.”
Ông chú thở dài: “Được, vậy mấy đứa đi đi, chân chú không khỏe, không tiễn được.”
Ông nói xong là liền ngồi xổm xuống bế con mèo bên cạnh ông lên, quay người xoay vào nhà, đóng cửa lại.
Mũi Nguyễn Tri Hạ hơi cay, cô hít sâu một hơi, khẽ ngửa đầu, kiềm chế khóe mắt cay cay.
Tư Mộ Hàn cúi đầu nhìn cô, giọng điệu thờ ơ: “Đi thôi.”
Nguyễn Tri Hạ đã đi rất xa mà vẫn không nhịn được ngoái đầu lại nhìn.
Cho đến khi đi đến chỗ phi cơ trực thăng đang chờ, không còn thấy tòa nhà hai tầng gạch xanh lốm đốm nữa, cô mới ngừng quay đầu lại.
Cô và Tư Mộ Hàn ngồi cạnh nhau, hai người đều không nói gì.
Cứ như vậy mà im lặng đến thị trấn.
Sau khi có tín hiệu, Tư Mộ Hàn liền gọi điện thoại về nhà.
Người làm mở video, Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Mạc Hạ.
Thấy Mạc Hạ vui vẻ, buồn bã trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng vơi đi phần nào.
Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại, hỏi cô bé: “Tri Hạ, nhớ mẹ không?”
Tư Mộ Hàn ngồi sau lưng Nguyễn Tri Hạ, Mạc Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn trong video, lông mày nhỏ nhăn lại thành hai cái khe: “Hai người ra ngoài chơi mà không dẫn con đi…”
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, vừa cười vừa nói: “Ba mẹ sẽ về sớm thôi.”
“Được rồi.” Mạc Hạ kề sát mặt lên camera điện thoại, cả màn hình đều là khuôn mặt bé.
Nguyễn Tri Hạ và Mạc Hạ nói chuyện một lát, quay đầu hỏi Tư Mộ Hàn: “Anh muốn nói chuyện với Hạ Hạ không?”
Tư Mộ Hàn không cảm xúc nói: “Không.”
Tuy anh từ chối dứt khoát như vậy, nhưng biểu hiện của anh lúc này lại không thể hiện điều đó.
Nếu không muốn nói chuyện với Mạc Hạ, vậy anh ngồi sau cô làm gì?
Nguyễn Tri Hạ nghĩ nghĩ, đưa điện thoại đến trước mặt Tư Mộ Hàn: “Này.”
Tư Mộ Hàn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, cả màn hình đều bị khuôn mặt Mạc Hạ chiếm lấy, anh nhướn mày nói: “Mạc Hạ, con xấu muốn chết.”
Mạc Hạ đương nhiên hiểu “xấu” có nghĩa gì, bé nhăn mũi, bắt chước giọng điệu Tư Mộ Hàn: “Mạc Ớt Xanh, ba xấu muốn chết.”
Tư Mộ Hàn bỗng cong môi, trong mắt hiện sự vui vẻ, nhận lấy điện thoại từ tay Nguyễn Tri Hạ.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, hỏi: “Con lại mập?”
Nguyễn Tri Hạ trừng mắt liếc anh một cái: “Gọi video trên điện thoại nhìn sẽ béo hơn ở ngoài.”
Mạc Hạ chớp mắt, vỗ bụng mình: “Thịt nhiều ơi là nhiều.”
“Biết con béo rồi, đừng vỗ bụng nữa.” Tư Mộ Hàn nói xong, đưa điện thoại cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhận lấy, lại nói vài câu với Mạc Hạ, liền tắt cuộc gọi video.
Ở trong núi mấy ngày nay, lo lắng nhất chính là Mạc Hạ.
Biết Mạc Hạ vẫn bình an, cô liền yên tâm.
Bọn họ ở một khách sạn ba sao trong thị trấn.
Một đám người bọn họ quá đông, mà trong đó chỉ có Nguyễn Tri Hạ là phụ nữ..