Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 691




Chương 691

Cô nhấn mạnh từng chữ, không hề sợ sệt.

Lời này vừa nói ra, khiến Tiết Mộc Khê câm nín, sắc mặt trắng bệch, không tìm được lời nào phản bác.

Cô ta tức đến mức nghiến răng, tức tối nói: “Cho dù tôi là Tuesday, anh Trung ưu tú như vậy, chẳng lẽ không cho người ta ngưỡng mộ hả? Việc tôi thích một người là sai sao?”

“Việc thích một người không hề sai, nhưng việc cô đang làm bây giờ là chia rẽ người ta.”

“Hai người còn chưa kết hôn, tôi chen vào thì có sao, tôi chỉ muốn cạnh tranh công bằng với tôi thôi.”

“Cạnh tranh công bằng?” Nghe vậy cô nhíu chặt mày.

Cô thì có ưu thế gì chứ, hình như cô chỉ biết ăn thôi thì phải.

Đúng lúc cô đang vắt óc thì Cố Gia Huy chân thành nhắc nhở: “Minh Tâm, em còn là con nuôi của nhà họ Ngôn.”

“Đúng!” Hứa Minh Tâm đột ngột nhớ ra nói: “Tôi là con nuôi của nhà họ Ngôn, tôi là thiên kim tiểu thư, cô lấy gì mà đòi so với tôi. Cô tự nhận bản thân đẹp hơn tôi, hay là cảm thấy bản thân đi giày cao gót vào thì cao hơn tôi? Gia đình cô thế này, gia đình tôi như thế nào, cô cũng dám vọng tưởng phân cao thấp cùng tôi?”

“Đấy chỉ là bố mẹ nuôi thôi, chẳng qua do số cô tốt.”

Tiết Mộc Khê hết vốn nói.

“Sao tôi không thấy miếng bánh nào từ trên trời rớt xuống đầu cô vậy?

Cô có biết cái gì gọi là ỷ thế hiếp người không? Chính là tôi bây giờ đây! Nếu cô còn không thức thời, tôi sẽ nhờ bố nuôi mẹ nuôi đàn áp cô, thức thời thì cuốn gói mau.”

“Cô… cô hiếp người quá đáng!”

Tiết Mộc Khê tức đến mức dậm chân, khuôn mặt đỏ lên, không cam lòng nhìn Cố Gia Huy.

Vừa rồi anh còn ra vẻ không từ chối, nhưng bây giờ… lại tỏ ra bàng quan như vậy?

Anh ấy còn không buồn nhìn mình, khóe miệng cười mỉm, ánh mắt hiên hòa nuông chiều, một mực nhìn Hứa Minh Tâm.

Cô ta bừng tỉnh, Cố Gia Huy vốn không hề có ý với mình.

Lúc chuông điện thoại của Hứa Minh Tâm vang lên, chắc anh ta đã thấy Hứa Minh Tâm ở đó rồi.

Tên cáo già!

Tiết Mộc Khê thông minh là vậy, trong nháy mắt đã hiểu ra tất cả, biết rằng bản thân chỉ đang tự rước lấy nhục.

Cô ta cầm túi xách, bi phẫn liếc nhìn bọn họ rồi quay gót rời đi.

Hứa Minh Tâm hiếm khi nói nhiều đến vậy, nói đến mức thở hồng hộc.

Cô thấy hơi mệt, đặt mông ngồi xuống ghế. Lúc này thấy trước mặt mình là một cốc nước chanh: “Uống mau cho nhuận giọng, nhìn em cãi nhau đến mức mặt đỏ tai hồng, anh cũng đau lòng lắm, mau uống đi.”

Cô cũng chẳng kiêng nể gì, ừng ực uống hết ly nước.

“Đây là trà chanh nhân viên phục vụ mới pha, rất tươi, có thể gọi thêm miễn phí.”

Giọng nói anh ấm áp, cô từng nói với anh, nước uống miễn phí cũng rất ngon.

Trước đây anh luôn kiêu ngạo, cũng không chú ý mấy tiểu tiết này, bây giờ bởi vì có cô, anh cảm thấy có rất nhiều thứ khiến anh cảm thấy hạnh phúc.