Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 671




Chương 671

“Đương nhiên rồi, em cũng đâu phải người không tim không phổi, nhìn anh đông thành chó thì đương nhiên em sẽ đau lòng!”

Hứa Minh Tâm nói với vẻ đương nhiên.

Đông thành chó?

Đây là cái ví dụ gì vậy?

Chốc lát đầu Cố Gia Huy toàn là vòng đen.

Anh xoa xao đầu của Hứa Minh Tâm: “Lại nói bậy bạ, mau quay về đi, anh nhìn em vào.”

“Được.” Hứa Minh Tâm quay người đi, chạy được vài bước thì đột nhiên nhớ ra điều gì rồi mau chóng chạy lại.

Cố Gia Huy vẫn còn không hiểu sao thế, thì cô đã nhón chân lên, nhanh chóng chụt một cái lên má anh.

“Hôn tạm biệt đó!”

“Bye bye!”

Cô nhanh chóng nói hai câu, co đầu lại rồi vội vàng rời khỏi.

Cố Gia Huy nghe vậy thì cười cười, vô thức sờ má, ánh mắt chốc lát trở nên dịu dàng vô cùng.

Hứa Minh Tâm lên lại trên lầu, lạnh cóng run lẩy bẩy.

Cô rất muốn rúc vào chăn liền nhưng vẫn kìm được đi nhìn Cố Gia Huy thử.

Cô ra ngoài ban công, phát hiện xe của Cố Gia Huy đã rời khỏi rồi.

Tốc độ cũng rất nhanh.

Cô quay lại đóng cửa, lên lầu, vào phòng tổng cộng mới có năm phút, mà lúc này không thấy bóng người đâu nữa rồi?

“Đồ lừa dối, còn nói cái gì mà nhớ mình, đều là đồ bỏ đi! Chuồn nhanh như vậy, để kịp đầu thai hay gì?”

Hứa Minh Tâm đá chân vào góc tường, đau đến chau mày lại.

“Có người đúng là miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo, rõ ràng là muốn anh về sớm, anh đi nhanh quá em cũng không hài lòng.”

Đột nhiên Hứa Minh Tâm nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đằng sau mình, rùng mình một cái, cô quay đầu qua thì nhìn thấy Cố Gia Huy đang đi lại.

Cô trợn to mắt, cảm thấy không thể tin nổi.

Cô chỉ mũi của anh, nói: “Sao…sao anh lại ở đây? Không phải anh đã đi rồi sao?”

“Ngôn Dương biết anh đến, sau khi em đi thì ông ấy gọi điện cho anh, bảo anh ở lại. Anh bảo người giúp việc đi đậu xe rồi anh đi vào theo em đến đây, thì nghe thấy em đang mắng anh.”

“Lúc nãy em không nói gì hết, anh cũng không nghe gì cả, đều là ảo giác!”

Hứa Minh Tâm vội vàng ngụy biện.

Cố Gia Huy gõ gõ lên đầu cô, nói: “Bây giờ em ở đây đợi anh, anh đi tìm Ngôn Dương có chút chuyện, đừng ngủ sớm quá đó.”

“Biết rồi!”

Cố Gia Huy ra khỏi phòng thì nhìn thấy Ngôn Dương ở chỗ không xa, đang nhìn anh với vẻ mặt không hài lòng.