Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 557




Chương 557

“Nếu như nó có thể thì sao?”

“Về nhà, tôi phải mở một cái tủ bảo hiểm, tôi sợ ra ngoài bị người ta giật mất…” Hứa Minh Tâm không hề do dự nói.

Cố Yên nghe vậy lập tức ngăn cản: “Không… Không đến nỗi vậy đâu, tôi chỉ nói đùa thế thôi, chỉ là viên kim cương bé bé thôi nên không đến nỗi đó đâu mà.”

“Thật ư? Cậu không gạt tôi đó chứ?”

“Tôi gạt cậu để làm gì, chắc chắn anh tôi muốn tặng cho cậu một chiếc nhẫn kim cương trước để trói cậu lại bên cạnh mà thôi. Sau này anh ấy sẽ mua cho cậu một chiếc siêu to khổng lồ!”

“Đúng đó, chính xác là như vậy! Thế nên mới nói là lòng dạ chú ba nhà họ Cố sâu không lường trước được!”

“Đúng vậy, sâu chết đi được, sâu còn hơn chữ sâu!”

Cố Yên không phải là người ham mê tiền tài nhưng trông thấy chiếc kim cương màu hồng phấn đò thì không thể điều khiển nổi hai tay mình, dường như nó đang định giật lấy của Hứa Minh Tâm.

Thôi thì tạm thời đừng nói cho Hứa Minh Tâm biết viên kim cương này quý giá đến cỡ nào để tránh trường hợp cô không dám ra đường.

Trước đây Hứa Minh Tâm cực kì nghèo, bây giờ.. Chắc là cô thành cả cái kho báu rồi ấy chứ.

Đây là lần đầu tiên Cố Yên cảm nhận được cái gì gọi là có tiền đem đi đốt, đúng là nhà giàu người ta cưng chìu vợ cũng phải phong cách hơn người thường, thoải mái vung tay!

Cố Yên cũng không soi mói gì nhiều với nhẫn, cô ấy nhanh chóng chọn một cái rồi bảo nhân viên cửa hàng gói lại.

Cô ấy đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ rồi, chỉ cần chú rể xuất hiện đúng giờ trong hôn lễ là được rồi.

Bọn họ đang chuẩn bị đi thì không ngờ có người lại chạy ùa tới, thậm chí trong tay lại còn có một khẩu súng và trong tay là một đứa bé gái bị bắt làm con tin.

Mẹ của đứa trẻ kịp phản ứng, muốn lao tới giành giật nhưng kẻ giết người lại nhìn cô ấy với ánh mắt độc ác hung hăng.

“Cô không được tới đây! Nếu không tôi sẽ giết nó!”

Đúng lúc này, bên ngoài có loa lớn vang lên.

Có một tội phạm được di chuyển từ vùng tỉnh lân cận đến nhà giam của thành phố Đà Nẵng, không ngờ khi trao đổi tội phạm sang xe cảnh sát thì người đó lại bỏ trốn và lao thẳng vào tòa nhà.

Cảnh sát đứng bên ngoài hét to để tất cả mọi người mau chạy ra ngoài, tòa cao ốc này đã được bao vây, khuyên tội phạm đó mau ra đây đầu hàng.

Cảnh sát không nói người đó đã phạm tội gì để tất cả người dân không bị hoảng sợ.

Có người muốn chạy ra khỏi cửa hàng trang sức nhưng lại bị kẻ giết người đứa bé chặn lại.

Tên đó uy hiếp nhân viên cửa hàng kéo cửa thủy tinh xuống để, tất cả mọi người không chạy ra ngoài, nếu không sẽ giết chết cô bé đó.

Nhân viên cửa hàng lo lắng đến mạng sống của đứa nhỏ nên ra ngoài đóng cửa, không ngờ lại có một người phụ nữ đứng tuổi ngăn cản, nói: “Không được đóng cửa, đóng cửa rồi tất cả chúng ta đều sẽ tiêu tùng! Cô vì một đứa trẻ mà hy sinh tất cả chúng tôi ư?”

Cửa thủy tinh của cửa hàng trang sức có khả năng chống đạn nhất định, một khi cửa thủy tinh được kéo xuống thì tất cả bọn họ sẽ trở thành con mồi bị nuôi nhốt trong chuồng thú dữ.

Hứa Minh Tâm nghe thế thì tim chợt lạnh.

Cô biết người phụ nữ đó nói đúng, mạng của đứa bé đó là mạng, mạng của mọi người cũng là mạng, không thể vì một đứa nhỏ mà đặt tất cả mọi người vào tình huống nguy hiểm.