Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 543




Chương 543

Lệ Nghiêm xoay người rời đi, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Tiền thuốc và tiền phòng của bệnh nhân nằm phòng số hai đó cứ tính cho tôi đi, đừng thu tiền của bọn họ, để tôi trả.”

“Phòng số hai ư? Đó là bệnh nhân ung thư thời kì cuối đúng không?”

“Ừ”

“Mẹ con hai người đó cũng khá là đáng thương, người chồng biết chuyện đó nhưng vẫn không dám quay về, vẫn liều mạng đi công tác ở nước ngoài. Biết rõ bà ấy không còn mấy ngày để sống nhưng vẫn không chịu buông bỏ. Có thể nói ông ấy đã táng gia bại sản vì bệnh nhân nữ đó nhưng vẫn không oán không trách. Bác sĩ Doanh thật là tốt vụng, tiếc là bà ấy không có phước.”

Lệ Nghiêm nghe y tá nói như thế thì trái tim khẽ run lên, giọng khàn khàn nói: “Bà ấy tái hôn… Đã tìm được một người chồng tốt.”

“Tái hôn ư? Bác sĩ Doanh có quen biết gì với bà ấy hả?”

“Không có, chỉ là lần đầu gặp mặt, có thể giúp được thì giúp thôi.” Lệ Nghiêm thản nhiên nói, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Lẽ ra anh ta nên về nhưng lại không thể điều khiển nổi chân mình, đi tới trước cửa phòng bệnh số hai.

Mai Uyển Phương đã tỉnh lại, Tiền Cao Ban ngồi trước cửa sổ gọt vỏ táo cho bà ấy.

“Mẹ, đây là món mẹ thích ăn nhất đấy, mẹ nếm thử xem, ngọt lắm.”

“Mẹ không ăn đâu, gần đây con nhịn đói gầy trơ cả xương ra rồi. Con nói với bố con đi, chúng ta không chữa nữa, chúng ta về nhà được không? Mẹ biết mẹ không còn bao nhiêu ngày nữa để sống, mẹ muốn được nhìn thấy hai người nhiều hơn, nhìn ông ấy thì… Mẹ cũng đã thỏa mãn rồi. Con đến tìm anh cả chưa? Anh cả con nói thế nào? Có phải là anh con không muốn đến gặp mẹ không?”

“Làm sao có chuyện đó được, con vẫn chưa tìm anh cả, gần đây con phải chăm sóc mẹ mà, mai con đi ngay ạ! Mai con sẽ đi ngay!”

“Vậy là tốt rồi, cũng không biết anh cả con có muốn gặp mặt mẹ không…”

“Gặp, chắc chắn sẽ gặp mà! Mẹ đừng suy nghĩ linh tinh nữa, mẹ mau ăn một miếng đi, nếu không con sẽ nổi giận đấy!” Tiền Cao Ban liên tục dỗ ngon dỗ ngọt mới khiến Mai Uyển Phương chịu ăn táo.

Lệ Nghiêm đứng ngoài cửa nhìn thấy tất cả mọi thứ, trong lòng anh ta là thứ cảm xúc phức tạp không nói nên lời.

Bọn họ đúng là mẹ hiền con hiếu.

Khi anh ta định xoay người đi thì chợt trông thấy Cố Yên, không biết cô ấy đã đi tới đây từ khi nào.

Anh ta che dấu vẻ bối rối trong mắt mình, nói: “Sao em lại tới đây?” Cố Yên đi tới cầm lấy tay anh ta: “Anh đã mềm lòng rồi đúng không? Nếu thật sự không thể buông bỏ được thì anh cứ mở cửa bước vào gặp mặt bà ấy. Chuyện đau khổ nhất trên đời chính là sống chết chia lìa nhau, nếu như anh lỡ mất cơ hội lần này thì không còn một cơ hội nào khác nữa.

“Tối hôm qua em đã nói là..”

“Tối hôm qua là chuyện của tối hôm qua, hôm nay là chuyện của ngày hôm nay. Có lẽ những lời em nói là sai lầm, em có thể khuyên nhủ anh bằng lời nói nhưng lại không thể thay đổi trái tim anh. Lệ Nghiêm, dù anh làm bất kì chuyện gì thì em cũng sẽ ủng hộ anh.”

Nhưng… Dù thế nào em cũng phải cố gắng cho bản cả người một chút chứ, nếu không em phải làm sao bây giờ?

Cố Yên đau lòng nghĩ.

Cô ấy ích kỷ, cô ấy muốn chuyện này trôi qua thật nhanh và tốt nhất là không có thêm bất kì người nào biết.

Nhưng cô ấy lại không thể độc ác tàn nhẫn khiến mẹ con họ chẳng có cơ hội nhìn mặt nhau.

Nếu bà ấy vẫn còn sống khỏe mạnh trên đời thì có lẽ sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt, nhưng bây giờ…