Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 542




Chương 542

Anh ta không biết những lời Tiền Cao Ban nói là thật hay giả nhưng anh ta không thể vượt qua được rào cản tâm lý của chính mình.

Bà ấy đã vứt bỏ anh ta, nếu anh ta không may chết đi thì người mẹ ruột đã sinh ra anh ta chính là hung thủ giết người..

Một người lính… Không thể phá lệ khoan dung cho một hung thủ giết người được.

Anh ta đứng ở góc độ của một người chấp pháp và đạo đức, nhất quyết không thể tha thứ cho chuyện này. Không phải là do anh ta không có tình người nhưng tình người đó thật sự quá nhỏ bé.

“Tôi cảm thấy đứa con như cậu cũng khá là tốt, bà ấy có cậu thế là tốt rồi. Cứ xem như hai mươi tám năm trước, đứa bé kia đã chết rồi đi, cần gì phải lo lắng nhiều như thế làm gì?”

“Anh… Tại sao anh lại máu lạnh vô tình như thế? Hay là anh đã sống quen trong nhung lụa, ham mê sự giàu sang phú quý của nhà họ Bạch nên không muốn nhận lại người mẹ nghèo rớt mồng tơi?”

Lệ Nghiêm nghe cậu ta nói như thế thì đôi mắt phượng hẹp dài cợt híp lại.

“Cậu đang sỉ nhục quân y ư?” Lệ Nghiêm đứng dậy, dáng người cao ráo khiến anh ta có đủ sức tạo áp lực khiến Tiền Cao Ban không thể thở nổi.

“Đừng hòng dùng những thứ đạo đức luân thường đó chỉ trích tôi, năm đó chính mẹ cậu là người đã vứt bỏ tôi, tình cảm mẹ con của tôi với bà ấy cũng kết thúc vào khoảng thời gian đó. Bây giờ bà ấy lại thấy thân phận người mẹ để nhận lại tôi, bảo tôi phải tha thứ cho suy nghĩ giết con ngày xưa ấy. Thật lòng xin lỗi, tôi không phải là một vụ thánh, tôi không thể bỏ qua tất cả mọi khúc mắc đó. Cậu cũng không cần phải cố gắng móc nối quan hệ với tôi để làm gì. Tiếng anh cả đó khiến tôi nghe rất chói tai, nếu cậu sẵn sàng lãng phí tiền bạc để nằm viện thì tôi cũng mặc cậu, Phòng bệnh đó không thuộc trách nhiệm của tôi, nếu như chúng ta vô tình chạm mặt nhau trong bệnh viện thì cứ xem như không quen biết, đừng gọi linh tinh để nhỡ đâu tôi mà tức giận rồi làm ra chuyện gì mất lý trí thì không hay.”

“Nếu như không còn chuyện gì nữa thì cậu có thể rời khỏi đây, đừng làm bẩn sàn nhà của tôi!”

Tiền Cao Ban không ngờ Lệ Nghiêm lại nói những lời tàn nhẫn và quyết liệt như thế, anh ta chẳng thèm quan tâm đến hai chữ tình người.

Cậu ta cứ tưởng rằng Lệ Nghiêm sẽ nể tình mạ sắp nhắm mắt xuôi tay để thương bà một chút, gặp bà một lần.

Nhưng bây giờ xem ra, Lệ Nghiêm là kẻ máu lạnh vô tình, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của mẹ mình.

Uổng công mẹ cậu ta cứ nhớ nhưng anh ta trong suốt bao nhiêu năm như thế!

“Tôi biết rồi, nếu như bác sĩ Doanh đã tuyệt tình như thế thì tôi cũng không ở lại đây làm phiền anh thêm nữa. Tôi mong rằng bác sĩ Doanh đừng hối hận về sau, dù bà ấy có làm sai điều gì thì cũng đã dùng hai mươi mấy năm để sám hối về tội lỗi đó. Bà ấy cũng chẳng còn có bao nhiêu ngày, bây giờ anh vẫn còn cơ hội được gặp mặt bà ấy. Một khi bà ấy đi rồi thì cho dù anh muốn gặp cũng không thể gặp được đâu.” Tiền Cao Ban nói xong lập tức xoay người rời đi.

Lệ Nghiêm bất tri bất giác siết chặt nắm đấm, trái tim anh đau nhói lên.

Anh ta luôn nghĩ ra rất nhiều cách, thế nhưng bây giờ đây anh ta lại không biết mình rốt cuộc phải làm gì.

Anh ta rất muốn nói chuyện này cho Thư Hàn biết nhưng lại cố nhịn, không muốn để cô ấy biết những chuyện phiền lòng của mình. Anh ta xin bệnh viện cho nghỉ phép rồi nên khoảng thời gian tới không cần phải đến bệnh viện.

Viện trưởng tưởng anh ta xin nghỉ vì chuyện lễ cưới nên tạm thời không gọi anh ta đến bệnh viện giúp đỡ.