Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 541




Chương 541

Anh ta không phải là con trai ruột nhưng họ vẫn yêu thương và dạy dỗ anh ta nên người, Bạch Hoàng Nham không chỉ là một người lĩnh xuất sắc mà ông còn là người bố tốt nhất trên đời.

Anh ta sẽ bảo vệ nhà họ Bạch, đó chính là sứ mệnh duy nhất của anh ta trong cuộc đời này.

Anh ta đi tắm rửa sạch sẽ để mùi rượu nồng nặc trên người bị cuốn trôi đi rồi lại nhận được điện thoại từ bệnh viện nói hôm nay bệnh viện có một bệnh nhân mới bị ung thư đến thời kì cuối nhưng người thân không muốn từ bỏ nên mong anh ta có thể đến khám xem.

Anh ta thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi xuống nhà, mẹ Bạch lo lắng nhìn anh ta.

Thấy anh ta vẫn như bình thường chẳng có gì khác lạ mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta ăn sáng xong bèn đến bệnh viện, viện trường dẫn anh ta tới thăm bệnh nhân ung thư đó.

Bệnh nhân là một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi, các loại thuốc và châm cứu đều không thể cứu được, bây giờ bà đã đau đớn đến nỗi hôn mê, chỉ có thể dùng thuốc để kéo dài tính mạng.

Thế nhưng cũng không còn sống được bao lâu nữa.

“Báo cho người nhà chuẩn bị sẵn việc ma chay đi, bệnh viện đã cố gắng hết sức rồi. Dù có chuyển sang bất kì một bệnh viện nào thì cũng không thể cứu sống nổi đâu.” Lệ Nghiêm thản nhiên nói, anh ta đã dửng dưng với sống chết từ lâu rồi.

“Người nhà muốn gặp cậu đấy.”

“Gặp tôi ư?” Lệ Nghiêm hơi khó hiểu nhíu mày lại thật chặt.

Anh ta không từ chối, viện trưởng bèn dẫn anh ta lên phòng làm việc.

Lệ Nghiêm nhìn người đó trông có vẻ khá giống mình thì lập tức hiểu ra.

“Mai Uyển Phương là mẹ cậu ư? Cậu tên là Tiền Cao Ban đúng chứ?”

“Bà ấy cũng là mẹ anh, tôi là em trai anh, chẳng lẽ anh không thể nhận ra được ư?”

“Đây là bệnh viện, đừng mang những chuyện tình cảm cá nhân đó vào đây với tôi. Bố mẹ tôi chỉ sinh thêm cho tôi một cô em gái, chẳng có một đứa em trai nào cả, Tôi với cậu không thân mà cũng chẳng quen, tốt nhất cậu đừng ăn nói linh tinh như thế. Tôi thấy tình trạng của mẹ cậu bây giờ rất tệ, nửa tháng tới cố gắng thỏa mãn tâm nguyện của bà ấy, đừng để bà ấy đau buồn quá.”

“Tâm nguyện lớn nhất của mẹ chính là gặp được anh…” Tiền Cao Ban khàn giọng nói.

“Bác sĩ chịu trách nhiệm cứu người chứ không ôm đồm hết tất cả mọi thứ về mình, tôi còn bệnh nhân khác nên nếu cậu không còn việc gì nữa thì xin mời đi cho…”

Anh ta còn chưa nói hết lời thì không ngờ Tiền Cao Ban lại đột nhiên quỳ xuống: “Anh cả, tôi cầu xin anh hãy đến gặp bà ấy một lần được không? Bà ấy nhớ mong anh rất nhiều năm nay rồi, đúng là trước đó bà ấy không muốn nhận anh, không thể chịu nổi cú sống đó nhưng sau đó bà ấy đã hối hận. Bà ấy tưởng ông Bạch Hoàng Nham sẽ ném anh vào cô nhi viện, không ngờ ông ấy lại nhận anh về tự nuôi dưỡng. Bà ấy không thể cho anh một cuộc sống đầy đủ như người khác, không muốn anh vừa mới ra đời đã phải theo mình chịu khổ nên mới nhẫn tâm bỏ mặc anh nhiều năm như vậy, bởi vì bà ấy biết anh chắc chắn sẽ sống cực kì tốt. Sau đó ông Bạch Hoàng Nham gặp chuyện không may, bà ấy lấy thân phận vợ của cấp dưới đến tham gia lễ tang rồi lại chỉ dám đứng một bên lén lút nhìn anh.”

“Anh cả, anh không biết tất cả những điều đó nhưng tôi đã sống cùng bà ấy rất nhiều năm nên tận mắt nhìn thấy, đó đều là những lời nói thật, cầu xin anh hãy đến gặp mẹ một lần, tha thứ cho bà ấy một lần để bà ấy có thể ra đi thanh thản một chút được không?” Giọng Tiền Cao Ban nghẹn ngào.

Lệ Nghiêm nghe anh ta nói như thế bèn cố nhớ lại những người đã xuất hiện trong buổi tang lễ nhưng anh không thể nhớ nổi.

Anh ta và Thư Hàn đang đau lòng như cả thế giới đã sụp đổ thì làm gì còn tâm trạng để đi nhớ tới những thứ xung quanh.