Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 539




Chương 539

Bây giờ trước khi chết lại muốn được anh tha thứ, bà ấy muốn gạt đi cảm giác tội lỗi của mình ư?

Anh ta là người đã quen với sự sống và cái chết, cũng nhìn thấy rất nhiều loại người.

Bà ấy có sự bất đắc dĩ của mình thì anh ta cũng có những băn khoăn riêng.

Anh ta hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm đấm.

“Có lẽ em nói đúng.” Lệ Nghiêm nhấp một ngụm rượu, giọng trở nên trầm trầm.

Cố Yên nghe anh ta nói thế thì thở phào nhẹ nhõm nắm thật chặt lấy tay anh ta.

“Chúng ta đừng suy nghĩ đến những chuyện đó nữa được không? Lệ Nghiêm, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh… Anh có thể nghĩ về em nhiều hơn một chút…”

Lệ Nghiêm nghe thế bèn ngẩng đầu lên và nhìn thấy đôi mắt lo lắng bất an của Cố Yên, anh ta lập tức mềm lòng ngay trong nháy mắt.

Khoảng thời gian gần đây chỉ có một mình Cố Yên bận rộn lo liệu các thứ cho lễ cưới, không biết bao nhiêu chuyện cần xử lý.

Lệ Nghiêm chẳng biết gì về chuyện này, Cố Yên hiểu điều đó nên chẳng bao giờ khiến anh ta phải phiền lòng vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi linh tinh đó.

Cô ấy biết anh ta phải giải quyết những vấn đề trong quân đội, thỉnh thoảng còn phải tới bệnh viện làm phẫu thuật.

Cô ấy luôn lẳng lặng đứng phía sau trả giá rất nhiều để ủng hộ cho anh ta. Lệ Nghiêm có thể thấy được điều đó.

Anh ta nắm chặt lấy tay cô, vuốt ve mặt Cố Yên và dịu dàng nói: “Cũng may là có em ở bên cạnh anh, nếu không anh cũng không biết mình nên tâm sự chuyện này với ai nữa. Cái tính bốc đồng nông nổi của Thư Hàn thì chắc chắn là kh ông thể yên tĩnh ngồi nghe rồi.”

Nghe thấy tên Bạch Thư Hân, tim Cố Yên lại run lên.

Tại sao dù ở trong bất kì một trường hợp nào anh ta cũng có thể nghĩ Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ tới Bạch Thư Hân? Tại sao vậy?

“Lệ Nghiêm, Thư Hàn quan trọng với anh như thế, bây giờ anh lại biết cô ấy không phải là anh em ruột của mình, liệu anh có nảy sinh tình cảm gì khác với cô ấy không?”

Lệ Nghiêm nghe thế thì thoáng sững sờ.

Anh ta chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa đến như thế. Khoảnh khắc anh ta ngây người đó, Cố Yên đột nhiên nhướng người tới hôn lên môi anh.

Anh ta chợt hoảng hốt rồi sau đó đáp lại.

Rất lâu sau đó Cố Yên mới lưu luyến rời khỏi cánh môi anh, giọng cô ấy khe khẽ và hơi khàn: “Đừng suy nghĩ nữa, xem như em chưa hỏi gì đi. Em sợ rằng khi anh suy nghĩ cẩn thận rồi em sẽ đau khổ mất.”

“Yên, em hiểu rõ tính anh mà, dù anh và em ấy không phải là anh em ruột thì cũng không thể đến với nhau được. Anh vẫn là con cháu nhà họ Bạch, dù không có quan hệ máu mủ nhưng trong mắt người ngoài thì bọn anh vẫn là anh em với nhau.”

Đó là luân thường đạo đức nhưng còn trái tim anh thì sao?

Lệ Nghiêm, liệu anh có suy nghĩ đến vấn đề này bao giờ chưa?

Cố Yên không dám tiếp tục hỏi nhiều thêm nữa, cô sợ mình sẽ nghe thấy đáp án mà bản thân mãi mãi không bao giờ muốn nghe.

Cuối cùng Lệ Nghiêm uống say như chết, bấy giờ Cố Yên đã tìm được cơ hội để đưa anh ta vào khách sạn.