Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 334




Chương 334

“Cô tới đây làm gi? Hình như tôi và cô hoàn toàn

không thân như vậy mà.”

Bạch Thư Hân nhìn cô ấy, đầy cành giác hỏi.

Cổ Yên càm nhận được thái độ thủ địch từ trong lời nói của Bạch Thư Hân nên không nhịn được mà nhíu mày.

Lẽ nào là bởi vì chuyện ngày hôm quan nên Bạch Thư Hân không thích cô sao?

“Hinh như cô không thích tôi thì phải? Bởi vì Hứa Minh Tâm sao?”

“Hoàn toàn không phải, chỉ là tôi không thích người la đột nhiên tới nhà minh mà thôi.”

“Yên tâm đi, tôi đây cũng không phải đến để thăm cô, mục đích chủ yếu của tôi chính là tìm anh cô. Nếu như không phài bởi vì hai người có quan hệ anh em thì tôi cũng sẽ không chủ động lấy lòng cô thể này đâu. Vốn dĩ tôi nghĩ rằng chiêu này có tác dụng, nhưng đáng tiếc là có người không chịu tiếp nhận, mà tôicũng không phải là loại người già nhân giả nghĩa gi đó. Người đối xử tốt vời tôi thì tự nhiên tôi cũng sẽ đối xử tốt với người ta. Tôi đặt hoa ở đây, hỏi thăm một chút mà thôi, không cần cảm ơn.”

Cổ Yên thản nhiên nói, khí thế còn phải cao hơn Bạch Thư Hân mấy phần.

Bạch Thư Hân tức tức giận đến nỗi siết chặt nằm đắm, không phải là cô ấy tức giận Cố Yên, mà là ào não vi chính mình.

Cô ấy tức giận chinh minh yêu sai người, yêu phải một người không nên yêu.

“Yên, tới đây giúp anh chút.”

“Tới ngay đây.” Cổ Yên chuẩn bị rời đi, khi ra tới cửa rồi thì đột nhiên lại dừng lại bước chân, cô ấy nói: “Anh trai cô rất quan tâm tới cô, không ít lần nhắc tới cô bên tai tôi. Trong ấn tượng của tôi, cô vẫn luôn là một cô nhóc không hiểu chuyện, vĩnh viễn đều không thể hiểu được anh cô đã vì cô mà trà giá bao nhiêu. Trong lòng anh cô toàn bộ đều là cô, nhưng trong lòng cô lại không mày may coi anh ấy là anh trai.”

“Tôi chưa từng xem ảnh của cô, anh cô nói với tôi rằng tấm ảnh cuối cùng đã bị cô cầm đi rồi, cô không muốn đưa cho anh ấy. Ngay lúc đó tôi liền âm thẩm quyết định, nếu gặp được cô thì nhất định tôi phải dạydỗ cô một trận ra trò. Hy vọng cô sẽ không để tôi có thể nắm được cơ hội đó, nếu không thì tôi sẽ không khách khí với cô dâu”

Cổ Yên nói xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài nhưng lại bị Bạch Thư Hân gọi lại.

“Vây, cô có biết không, nếu như cô muốn ở bên cạnh anh tôi, chi cần tôi không đồng ý thì anh ấy sẽ không chịu ở bên cô không.”

“Anh ấy sẽ.”

Cổ Yên hít sâu một hoi roi mới xoay người lại nói: “Anh ấy không phải chi sống vì một mình cô, chú cô không chỉ một lần tạo áp lực cho anh ấy, ép anh ấy phải cưới một cô gái môn đăng hộ đổi, bây giờ anh cô chi là đang chịu đựng vì cô mà thôi, đợi đến khi anh ấy không thể chịu đựng được nữa thi anh ấy vẫn sẽ phải quay về bên cạnh tôi thôi.”

“Anh cô chính là người thân của cô, chứ không phải là nô lệ của cô. Bố mẹ cô chết rồi, bổ me anh ấy cũng chết roi, anh ấy không cần phải chăm sóc cô khắp mọi phương diện. Chỉ bởi vi anh ấy lớn hơn cô vài tuổi nên phải chịu khổ khắp nơi thay cô sao?”

“Những tháng ngày binh yên mà cô có được là bời vì có người đi trước gánh vác giúp cô!”

Sau khi Cổ Yên nói xong thì liền xoay ngườirời đi.

Bạch Thư Hân có rất nhiều lời muốn nói nhưng đều nghen ở cổ họng, cô ấy muốn nói ra nhưng lại không thể thốt ra một chữ nào.

Như kẹt ở yết hầu.Bạch Thư Hân vẫn luôn biết rằng minh ích kỷ, biết mình đang giam cấm Lệ Nghiêm.

Cô ấy không muốn làm anh em bình thường với Nguyễn Doanh, nhưng lại dùng hai từ anh em này để ràng buộc Lệ Nghiêm, muốn làm gì thì làm.