Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2897




Chương 2897

“Vậy… vậy có phải em nói gì cũng vô dụng không?”

Cô buồn bã nói: “Có tác dụng chứ.”

“Gì?”

Hứa Minh Tâm ngây người ra, cô không hiểu anh có ý gì.

“Lúc trước anh là người như thế, bây giờ anh vẫn là người như thế. Nhưng…

nếu em cầu xin cho bọn họ, anh đương nhiên sẽ nương tay.”

“Những gì em nói có tác dụng sao?”

“Nếu em muốn lấy mạng của anh, anh cũng đâu dám không đưa cho em.

Bây giờ em muốn anh nương tay với hai người kia thì có đáng gì chứ? Nếu anh đuổi cùng giết tận, làm em buồn, anh không hài lòng với anh thì anh cần gì phải làm người ác?”

Cố Gia Huy ôm cô vào trong lòng rồi nói: “Hơn nữa, em cũng là người bị hại. Khoảng thời gian này, em phải một mình đối mặt với mọi chuyện, anh cũng cảm thấy áy náy trong lòng. Em nói cũng đúng, chú An đúng là có điều khó nói. Lúc còn trẻ, vợ con chú An mất trong một tai nạn ngoài ý muốn. Sau này chú ấy mới biết bạn gái cũ có con với chú ấy. Người phụ nữ kia sinh con ra, vất vả nuôi đứa bé thành người, bây giờ chú ấy có cả cháu ngoại rồi.”

“Phó Minh Nam tìm thấy con cháu của chú An, rồi dùng bọn họ để uy hiếp nên chú ấy không thể không phản bội anh. Chú ấy không phải là người của bọn chúng ngay từ đầu, mà chỉ trong mấy năm gần đây thôi. Chú An cũng thấy áy náy với anh nên không nói quá nhiều những chuyện bí mật của tập đoàn Cố Linh. Dù sao chú An cũng chỉ là quản gia trong cuộc sống hàng ngày của anh.”

“Còn về Lâm Thanh Huyền, đây là chuyện nhà của Khương Tuấn nên anh cũng không giải quyết nữa. Minh Tâm, em thấy Khương Tuấn sẽ làm như thế nào?”

“Anh ta sẽ không làm hại Lâm Thanh Huyền đâu.”

Cô kể lại chuyện sáng nay cho Cố Gia Huy nghe: “Khương Tuấn rất yêu Lâm Thanh Huyền, có thể nói là tình cảm rất sâu đậm. Có lẽ anh ta biết cầu xin anh không được nên quỳ xuống cầu xin em. Một người đàn ông mạnh mẽ như thế mà có thể quỳ Cối vì một người phụ nữ để đi cầu xin một người phụ nữ khác. Thậm chí anh ta còn tự băn mình. Tình yêu Khương Tuấn dành cho Lâm Thanh Huyền thật sự là rất sâu đậm.”

Hứa Minh Tâm không kìm được than thở một tiếng.

Đầu Cối đàn ông có nạm vàng, nếu không phải là chuyện vô cùng bất đắc dĩ thì làm sao Khương Tuấn có thể làm như thế được?

Cô vừa nói xong, bên tai liền vang lên giọng nói không vui của Cố Gia Huy.

“Vậy tình yêu của anh không sâu đậm sao?”

Hứa Minh Tâm nghe vậy, cô không buồn tức giận liếc nhìn Cố Gia Huy: “Cố Gia Huy có ai suốt ngày nói anh yêu em hay em yêu anh không.

Chuyện này thật sự không chân thực.”

“Chẳng lẽ chân thực hay không mà em không cảm nhận được sao?”

Anh bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng để lên ngực mình, để cô rõ ràng cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh dưới lớp quần áo.

“Anh… anh không muốn nhịn, em muốn em biết.”

“Nếu anh không nói thì em cũng không đáp lại anh. Anh nói một trăm câu anh yêu em, em chỉ cần trả lời lại một câu là đủ rồi.”

“Anh biết trong lòng con gái các em bao giờ cũng muốn đàn ông chủ động, như vậy con gái sẽ có cảm giác an toàn. Nếu như anh không nói thì em sẽ càng không nói. Em vốn dĩ không phải những cô gái hình thức nên thường khó nói ra những lời như vậy. Vậy thì anh sẽ nói, em nghe thôi là được, em có thể gật đầu, “vâng” một tiếng anh cũng thấy là rất tốt rồi.”

“Vậy… anh cứ hi sinh như vậy mà không thấy mệt sao?”

“Đối xử tốt với em… đã là một thói quen của anh. Làm sao anh có thể thấy mệt được?”

Hứa Minh Tâm nghe xong câu đó, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.

“Cố Gia Huy, sao em thấy anh ra ngoài một chuyến xong, mồm miệng trở nên dẻo quẹo như vậy?”