Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2867




Chương 2867

Sức hấp dẫn trí mạng.

Những điều bí ẩn chưa biết, khiến người ta tò mò muốn khám phá.

Giống như củ hành tây, làm cho cô cứ muốn bóc từng lớp từng lớp.

Cô đối với người khác, chưa từng có cảm giác như vậy, từ nhỏ đến giờ cô cũng không thiếu người theo đuổi, đã gặp qua các kiểu người, nhưng chưa từng bị ai hấp dẫn như thế.

Người đàn ông nhanh chóng rời đi, cô quên hỏi tên họ, cũng cảm thấy điều này không cần thiết.

Chỉ là người qua đường mà thôi, vì gì mà phải nhớ đến.

Anh ấy cùng lắm là giống Dương Việt mà thôi, cũng không phải là cùng một người, cho dù có cảm giác quen thuộc như vậy, nhưng…. vĩnh viễn cũng không phải là người ấy.

Cô lái xe ra khỏi cửa, không có gì lưu luyến rời khỏi bệnh viện.

Trải qua sự việc lần này, cô sống sót sau tai nạn, càng thêm quý trọng bản thân mình, quý trọng sinh mạng.

Hoạn nạn gặp chân tình, cô cũng hiểu ra nhiều điều.

Thích không chỉ cần nhiệt huyết, mà cũng cần suy nghĩ kỹ càng.

Ngay cả khi cô chuẩn bị chống chọi với thời gian, sẵn sàng cho đi tất cả, nhưng cô lại bỏ ngoài tai những lời dị nghị của người ngoài.

Thì ra, người không quan trọng, cũng có thể cho cô một cú trí mạng.

.. Nếu cô còn không chấn chỉnh lại, vậy sẽ rất có lỗi với chị Minh Tâm, lãng phí tình cảm của chị ấy mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm sóc cô sau khi bận rộn.

Cũng phụ lòng cô ấy vì cô mà đứng ra dọn dẹp phiền phức.

Con gái ấy à… Nhất định phải sống cho những người yêu thương mình, còn những người không yêu thương mình sao phải bận lòng, hao tâm tổn trí?

Nhìn thấy ánh mặt trời mùa đông, cô cảm thấy mình đã mạnh mẽ và trưởng thành hơn nhiều, chỉ là… cái giá cho sự trưởng thành này có chút lớn.

. 6ô không biết, sau khi xe rời đi, người đàn ông đi vào lúc nãy đã xuất hiện ở cửa.

Anh nhìn theo chiếc xe đi xa, đến khi xe chạy không còn nhìn thấy được mới thu ánh mắt.

Anh ngẩng đầu nhìn không trung, ánh mặt trời chói mắt.

Anh giơ tay che khuất ánh sáng, hơi hơi nhíu mắt lại.

Anh dùng một thân phận hoàn toàn mới, không còn là món đồ cũ của người khác, có suy nghĩ của bản thân.

Anh đột nhiên cảm thấy giờ phút này chính là được sống lại.

Trước đây vân luôn không dám bước đi, bây giờ có thể đường đường chính chính làm được rồi, thì ra…. lại trần trề sung sướng như vậy!

Châu Vũ về tới nhà hàng, Hứa Minh Tâm còn sợ cô không thể bước ra khỏi bóng tối.

Nhưng theo quan sát hiện giờ, cô giống như người không có chuyện gì, bận rộn công việc, còn cười đùa trêu ghẹo đồng nghiệp, tiếng cười giòn tan, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra làn sương mù này đã hoàn toàn qua đi rồi.

Đúng lúc này, người giao hoa của cửa hàng hoa lại đến.

Mấy ngày này Châu Vũ ở bệnh viện, nhưng hoa của Dương Việt đều được đưa đến mỗi ngày, cô đặc biệt hỏi một chút, không ngờ răng Dương Việt hào phóng đã mua hoa cho một năm, mỗi ngày mỗi kiểu khác nhau được đưa đến.

Bây giờ người đã không còn, còn nhận hoa nữa cũng không thích hợp, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của Châu Vũ, cô sẽ không từ chối.

Cô đã không ở đây nhiều ngày, cô luôn đem hoa để ở phòng nghỉ, ngay từ đầu cô không thích hoa tươi, nhưng mồi ngày nhìn thấy, ngửi được nhiều hơn cũng dần quen rồi, dần dần cảm thấy mùi hoa cũng không tệ, có thể trấn an tỉnh thần, nhưng rất dễ buồn ngủ, có thể dạo này quá bận rộn, thường hay ngủ gật trong lúc đang bận.