Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 267




Chương 267

Mỗi tháng anh ta nhận được tiền lương đều sẽ gửi cho cô ấy, chỉ giữ lại một phần nhỏ để sinh hoạt bình thường.

Những số tiền đó đặt ở chỗ của cô ấy luôn khiến cô ấy rất khó chịu, tháng này lại gửi tới, không xài hết, trong lòng cô ấy rất không thoải mái.

“Không cần..”

Hai người lôi lôi kéo kéo, nhân viên cửa hàng đứng ở một bên không nhìn được nữa, nghiêng mắt nói: “Hai cô gái này, rốt cuộc có mua hay không vậy? Không mua thì đừng đứng ở khu sản phẩm mới nữa, quần áo ở đây đắt lắm, hai cô không cẩn thận đụng phải, làm dơ nó, vậy thì phí giặt các cô cũng không thể bồi thường nổi đâu.”

“Ai u mẹ kiếp, cái tính hung hăng của tôi….”

Bạch Thư Hân nghe được lời này, tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, muốn xông lên cãi lý, nhưng lại bị Hứa Minh Tâm ngăn lại.

“Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài!”

“Việc này có thể nhịn, vậy thì đến phân tớ cũng có thể ăn!”

Bạch Thư Hân cả giận nói, sau đó tùy tiện chỉ hai bộ, nói: “Lấy cho tôi size nhỏ nhất, bọc lại, bà đây cũng không cần thử quần áo!”

“Bạch Thư Hân, cậu điên rồi à?”

Cô ấy tùy tiện chỉ hai bộ, giá cả đều là hơn cả tỉ đồng.

Xúc động… Quả nhiên là ma quỷ mà!

Nhân viên cửa hàng nghe vậy thì rất kinh ngạc, lập tức thay đổi thái độ, đeo bao tay trắng cầm đồ đi đóng gói.

“Cô gái, quần áo của cô tổng cộng hết 14 tỷ 460 triệu, xin hỏi cô muốn quẹt thẻ không ạ?” “Cô nói cái gì?” Bạch Thư Hân sửng sốt.

Trong thẻ của cô ấy không có nhiều tiền như vậy, nhiều lắm cũng chỉ có 3 tỷ.

“Tổng cộng là 14 tỷ 460 triệu.”

Nhân viên cửa hàng lại lặp lại một lần nữa. Bạch Thư Hân lập tức xấu hổ.

“Minh Tâm, vừa rồi tớ nói cái gì nhỉ?”

“Việc này mà có thể nhịn, đến cả phân tớ cũng có thể ăn.”

“Chúng ta về nhà ngồi đợi trong WC đi” Bạch Thư Hân đỡ trán, cũng không muốn để nhân viên cửa hàng nhìn thấy mặt mình.

“Đi thôi, mau đi thôi!”

Thật mất mặt mà!

Hai người đang chuẩn bị xám xịt rời đi thì nhân viên kia lại chanh chua nói thêm vài câu nữa.

“Không có tiền mà còn đòi diễn người giàu có gì chứ? Phồng má giả làm người mập, đúng là cười chết mất! Vừa nhìn các cô đã biết là kẻ nghèo kiết xác, cả đời cũng chỉ có thể mặc hàng vỉa hè mà thôi!”

“Cô nói cái gì? Cô lặp lại một lần nữa cho tôi!”

Bạch Thư Hân nhíu mày, cả giận nói.

“Vừa rồi không phải cô rất tò mò, nói việc này mà có thể nhịn, thì ngay cả phân cũng có thể ăn sao? Tôi thấy các cô nên trở về ăn cái thứ kia đi mới đúng?”