Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 238




Chương 238

Câu nói này như một cái búa gõ vào.

chuông lòng của Hứa Minh Tâm.

Cô sửng sốt, có chút không kịp phản ứng.

Anh nắm chân cô rồi muốn xem, cô còn né tránh.

“Em nghĩ rằng anh không dám đánh em đúng không?” Anh vừa nói ra câu này thì Hứa Minh Tâm trở nên ngoan hơn nhiều.

Cô vừa tủi thân khóc thút thít vừa không dám phản kháng.

Bây giờ đã vào mùa thu rồi nhưng thời tiết vẫn chưa lạnh lắm, vẫn rất mát mẽ. Buổi trưa mặt trời lên cao cũng rất nóng.

Cô còn đang mặc váy, anh trực tiếp vén váy cô lên đến đầu gối thì thấy được vết thương cô té ngã ngày hôm qua.

“Đau không?”

Cố Gia Huy mềm giọng xuống, anh chẳng còn cách nào với cô nhóc này nữa rồi.

Hứa Minh Tâm cắn chặt răng không nói gì.

Trong lòng cô vẫn có nguyên tắc lắm đó. Anh xoa vết thương giúp cô rồi nói: “Anh biết là Trịnh Anh đi tìm em.”

“Tối hôm anh về muộn, em biết mùi nước hoa trên người anh là ai. Là cô ta đúng không hôm cô ta tới tìm em cũng đã dùng nước hoa mùi hoa hồng.

“Cái mũi này của em thính thế nhỉ.”

“Cô ta biết anh ở trong bệnh viện còn em thì không. Chồng chưa cưới của em bị đau dạ dày vào viện nhưng em lại không biết gì cả, hơn nữa còn cần người khác nói cho em biết. Anh nói xem có buồn cười không cơ chứ?”

“Anh không nói cho em là vì sợ em lo lắng rồi tự trách mình. Anh sợ em sốt ruột.” Cố Gia Huy giải thích một cách từ tốn.

“Thật ra những gì cô ta nói với em đều đúng cả. Em đúng là gánh nặng của anh, em là kẻ vô dụng, kẻ ăn hại. Em chẳng biết gì cả, đề toán dễ như thế cũng không biết làm, chắc chắn sau này sẽ không thi đậu kế toán. Em còn chẳng biết tính sổ sách cho anh thì còn mặt mũi nào mà ở lại bên cạnh anh nữa chứ? Lúc đầu em vốn cho rằng anh và em đều xuất phát từ một điểm, anh không chê em em không chê anh. Nhưng không ngờ rằng…”

“Anh… anh biến thành vừa đẹp trai vừa giàu có, phụ nữ thích anh, đàn ông cũng thích anh! Nhưng em thì có gì chứ? Đến cả hai lạng thịt em cũng không có.”

Không so sánh thì không biết, vừa so sánh Hứa Minh Tâm buồn bã vì mình không có tác dụng gì. Khoảng cách chênh lệch giữa hai người cũng không phải là chỉ cần cô cố gắng là có thể bù đắp được.

Rõ ràng đây chính là lạch trời, cho dù cô có sinh sớm hai trăm năm cũng chưa chắc đã đuổi kịp Cố Gia Huy.

Anh nhẫn nhịn nhiều năm như thế thì chắc chắn là có chuyện lớn phải làm.

Nhưng cô chẳng giúp được gì cho anh cả. Cô không muốn sau này hối hận nên chẳng bằng bây giờ tự chặt đứt nhân duyên.

“Vốn em chẳng có gì nên bây giờ có quay lại cuộc sống lúc trước em cũng không sợ!”

“Em còn có anh.”

Cố Gia Huy trực tiếp đứng dậy rồi luồn tay vào tóc cô, sau đó cúi người ngăn chặn đôi môi cứ líu lo không ngừng kia.