Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 172




Chương 172

“Bạch Thư Hân, có phải là tớ đang nằm mơ hay không. Cậu mau cấu tớ một cái, dạo này tớ luôn cảm thấy đầu óc mình không được tốt cho lắm.”

Bạch Thư Hân nghe thế thì đưa tay vỗ đầu Hứa Minh Tâm với vẻ không vui.

Hứa Minh Tâm đau tới nỗi cắn răng trợn mắt, mặt cô nhăn lại.

“Bây giờ tỉnh táo hơn chưa?”

“Thư Hàn, người trong tivi lúc nãy là chồng chưa cưới của tớ đúng không?”

“Không thể sai được.”

Bây giờ Hứa Minh Tâm mới phản ứng lại kịp. Hóa ra những lời mà Cố Gia Huy nói tối hôm qua là ý này.

Cố Gia Huy chẳng phải là người nghèo gì, mà là cao giàu đẹp tàng hình.

Bây giờ trong óc Hứa Minh Tâm đang hiện lên dáng vẻ mình làm bà chủ nhà giàu.

Trên người mặc áo dài, bọc một cái khăn lông chồn, đeo nhẫn kim cương khảm ngọc, trên cổ mang một sợi dây chuyền trân châu, sau đó xách ví đi đánh bài.

Nói không chừng còn uống một ly rượu vang đỏ, hút thuốc dành cho phụ nữ.

Hứa Minh Tâm nghĩ một hồi… cảm thấy rất thần kỳ.

Cả buổi chiều hôm đó Hứa Minh Tâm đều cảm thấy người mình muốn bay lên.

Cô có một loại cảm giác không quá chân thật, như tất cả đều là mơ vậy.

Thậm chí cô còn không thể nghe được bất cứ câu gì mà giáo viên nói.

Đột nhiên Cố Gia Huy trở nên hoàn hảo như thế, mà mình vẫn còn là một cô nhóc ngây ngốc. Chênh lệch quá lớn, khiến cô sắp không thở nỗi.

Trước kia Hứa Minh Tâm nghĩ rằng mình vẫn có thể xứng đôi với Cố Gia Huy, chỉ cần anh đối xử tốt với cô thì cô có thể không rời không bỏ.

Nhưng bây giờ… Hứa Minh Tâm đã bắt đầu nghi ngờ bản thân, cô hận không thể trực tiếp nổ tung cho đỡ mệt lòng.

Đàn ông mà có tiền sẽ trở nên hư đốn, chứ đừng nói gì là người đàn ông vừa có tiền vừa có tài vừa có vẻ bề ngoài.

Tối đó Hứa Minh Tâm vẫn đi quán bar làm thêm như thường lệ. Nhưng cô không thể nào tập trung được, thậm chí còn làm vỡ mấy ly rượu.

Chị Hạnh không thể nhìn tiếp được nữa, chị ta bảo Hứa Minh Tâm quay về nghĩ ngơi, miễn cho không cẩn thận mà làm mình bị thương.

Hứa Minh Tâm ngơ ngơ ngác ngác đi về, nhưng cô đứng ở cổng không dám đi vào. Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Tổ mùa hè vẫn có chút gió, mà cô ăn mặc rất mỏng manh.

Cố Gia Huy về muộn, anh thấy cô nhóc Hứa Minh Tâm đang đứng run rẩy trong gió. Cố Gia Huy vội vàng xuống xe đi tới trước mặt cô rồi đắp áo khoác của mình lên người cô.”

“Sao em lại đứng ngoài mà không vào nhà.”

“Em sợ.” Hứa Minh Tâm nói nhỏ, cô có chút không kiên trì được nữa mà tựa đầu vào lồng ngực anh rồi lâm vào hôn mê.

Lần bệnh này của Hứa Minh Tâm cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là sốt nhẹ mà thôi, nghỉ ngơi một đêm là khỏe.