Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 142




Chương 142

Vừa vào thu, ánh mặt trời ấm áp cộng thêm gió hiu hiu khiến cho cô có chút buồn ngủ.

Lúc Cố Gia Huy trở về thì Hứa Minh Tâm đang nằm ngáy o o.

“Hứa Minh Tâm đâu rồi?”

“Cô chủ ngồi đọc sách sau vườn rồi ngủ rồi.”

Chú An vừa cười vừa nói.

Cố Gia Huy không khỏi lắc đầu, trí ong minh của cô nhóc nhà anh có hạn, thật sự không thích hợp làm mấy chuyện mệt não như đọc sách.

Cố Gia Huy đi qua, đột nhiên nghĩ tới gì đó nên bảo người giúp việc lui đi.

Nhất thời trong phòng trở nên trống vắng, rất quạnh quẽ.

Hứa Minh Tâm ngủ rất ngon, nhưng lại có người gõ đầu cô khiến ongô rất không vui.

Hứa Minh Tâm đứng dậy rồi lẩm bẩm, nhưng đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn: “Ai thế, không lịch sự chút nào cả…”

Cô còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai không tì vết ngay trước mặt mình.

Không thể bởi móc!

Đây không phải là gương mặt cô nhìn thấy trong giấc mơ sao?

“Là anh ư Cố Gia Huy?”

Hứa Minh Tâm vô cùng kinh ngạc, cô vội vàng đứng bật dậy.

Cố Gia Huy cười nhẹ rồi nói:

“Là anh, không phải em muốn nhìn thấy anh à?”

“Đúng thế đúng thế, em rất muốn nhìn thấy anh, anh đẹp trai quá! Tối qua còn chưa kịp hôn anh một cái.”

“Vậy bây giờ em cũng có thể hôn anh mà.”

Hứa Minh Tâm nghe thế thì vội vàng ôm lấy cơ thể Cố Gia Huy rồi hôn anh vài cái.

Sau khi cô hôn xong còn bối rối nhíu mày, đây có tính là cô đang phản bội Cố Gia Huy không?

Dù sao người trong mộng này cũng không phải là anh ấy.

“Không được, em không thể làm chuyện không có đạo đức như thế này.”

Hứa Minh Tâm vội vàng đẩy Cố Gia Huy ra rồi lùi về phía sau.

“Vì sao?”

Cố Gia Huy hỏi, anh có chút thắc mắc.

“Anh không phải là Cố Gia Huy, Cố Gia Huy không thể nào trở nên hoàn hảo như thế được. Em là vợ chưa cưới của anh ấy, không nên chê bai gương mặt của anh ấy! Không được, em phải tỉnh lại!”

Hứa Minh Tâm nói xong rồi tự tát mình một cái, đau đến nỗi cô suýt khóc lên.

“Mẹ ơi, sao giấc mơ này chân thật vậy cơ chứ?”

Hứa Minh Tâm đau tới nỗi nhảy cẫng lên, cô đi qua đi lại muốn tìm người giúp đỡ.

Trước khi cô ngủ thì trong phòng đều là người, sao bây giờ lại chẳng có ai vậy.

Ngay cả chú An cũng không có ở đây!

Đúng là mơ thật.