Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1104




Chương 1104

Chẳng lẽ sau khi ngủ say cơ thể cô lại thành thật hành động theo bản năng?

Xong rồi xong rồi, lần này cô xấu hổ đến mất hết mặt mũi rồi! “Vậy thì em…em phải làm gì bây giờ?”

Giọng nói của cô trở nên lắp bắp. “Em phải chịu trách nhiệm với anh, chuyện này em không thoát được đâu.”

“Em sẽ, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm, em sẽ không đùa giỡn lưu manh vô trách nhiệm!”

Cô nói vội vàng vì sợ anh không tin lời của mình. “Ừm, vậy thì tốt rồi, lo lắng trong lòng anh cuối cùng cũng được giải quyết.

Cố Gia Huy thu tay lại ôm chặt cô vào lòng.

Cắm anh đặt lên đầu cô, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng.

Những lời này lộ ra một cảm giác an tâm. Hứa Minh Tâm không lên tiếng mà cảm nhận cái ôm ấm áp của anh.

Cô vùi đầu vào ngực anh, cô do dự một lát rồi vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh. “Em xin lỗi.…….. “Em đã hứa chịu trách nhiệm với anh mà còn nói câu xin lỗi, có phải là em muốn nuốt lời không?”

“Không phải vì chuyện này, ý em là về chuyện ngày hôm qua…Em xin lỗi về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.” đến.

Giọng nói rầu rĩ nho nhỏ của cô truyền

Trong lòng anh cảm thấy mềm nhũn, giọng nói cũng tràn đầy ấm áp: “Không có chuyện gì đâu, em không cần phải nói xin lỗi anh, mọi chuyện đều là anh nguyện ý. Không phải em cũng đã tới rồi sao, vậy là đủ rồi.”

“Không phải như vậy, em tưởng…anh đã quên rồi. Là lỗi của em. Em không nên lúc nào cũng nghi ngờ. Em tưởng mấy ngày nay anh ở bệnh viện cả đêm không về nhà. “Em đang ghen .”

Anh cười và nói với một giọng điệu chắc chắn.

Lời của anh đã vạch trần tâm tư của cô khiến vẻ mặt cô mất tự nhiên, cô muốn phản bác nhưng mở miệng lại nói không ra lời.

Cô ấy ghen, rất ghen và tự hờn dỗi một mình. “Biết sao được, Lucia xinh đẹp hơn em lại tài giỏi hơn em nên đương nhiên là em sẽ cảm thấy lo lắng…

Bên cạnh đó, mối quan hệ giữa hai người không phải do hết tình cảm mà là do hiểu lầm.

Nếu như cái chết của Cổ Thiện Linh không liên quan gì đến Lucia thì sẽ có chuyện gì xảy ra?

Những câu hỏi này luôn quẩn quanh trong lòng cô, cô không dám hỏi vì sợ sau khi anh nghe xong sẽ suy nghĩ cẩn thận về câu hỏi này, nếu như anh nghĩ kĩ rồi làm ra chuyện gì đó thì phải làm sao? “Em không cần phải so sánh bản thân với là người khác, ở trong lòng anh em đã đủ tốt rồi. Anh đã không cho em cảm giác an toàn là lỗi của anh. Trước đây anh đã từng mong em sẽ ghen tuông tức giận, nhưng từ sau khi về quê cúng giỗ thì anh đã không muốn như vậy nữa”. “Nhìn bộ dạng tức giận của em khiến anh cảm thấy rất khó chịu, rất đau lòng. Anh không muốn em tức giận, không muốn cãi nhau với em huống chi là chiến tranh lạnh, cảm giác đó rất khó chịu. Anh không thể chịu được dáng vẻ em phải hạ mình để cầu xin anh, vì vậy anh cố gắng buông bỏ lòng tự tôn của đàn ông và chủ động đi tìm em. “Lần này cũng là do anh không đúng. Nếu như anh giải thích sớm hơn thì đã không xảy ra chuyện như vậy. Sinh nhật của em trôi qua rồi phải không? Nhưng chắc em vẫn chưa thấy anh chuẩn bị những gì.”

“Không phải chỉ có…cái bánh ngọt thôi sao?”

“Anh có cần mất hai ngày để chuẩn bị một chiếc bánh không?”

Anh bất lực nói. “Chúng ta đến Khách sạn Hương Sơn. Anh phải để cho em xem những gì anh đã chuẩn bị. Anh không muốn đối xử tốt với bạn một cách âm thầm. Anh muốn biểu hiện công khai, rõ ràng. Anh muốn em nhìn thấy nó rồi từng chút một đưa em trở lại với anh. “Cái này…Cái này giống như giam giữ em lại bên anh sao?”