Vừa về đến nhà Nhật Minh đột nhiên khựng lại.
"Có chuyện gì vậy anh?" Di Nhiên vừa dứt lời thì ông nội Nhật Minh lên tiếng "hai đứa ngồi xuống đây ta cis chuyện muốn nói!" Trong phút chốc cô gần như cứng đờ lại, có chuyện muốn nói! Là chuyện của cô với Nhật Minh sao? Cô nói Nhật Minh thả cô xuống nhưng hắn không nghe trực tiếp bế cô đến sô-pha vẫn không chịu buông cô ra, ôm cô trong lòng.
"Có chuyện gì nói nhanh lên, hôm nay Di Nhiên đã quá mệt rồi!" Nhật Minh khó chịu nói.
Di Nhiên hiện đang rất sợ và hoang mang, sợ ông nói muốn cô lập tức rời xa Nhật Minh thì sao? Cô không muốn! Cô rúc mặt vào ngực Nhật Minh ngoan ngoãn ngồi yên không dám lên tiếng.
"Di Nhiên!" Ông nội đột nhiên lên tiếng khiến cô giật mình ngồi thẳng dậy.
"Dạ"
"Ta muốn ngày mai con đến bệnh viện với ta. Đến đó để kiểm tra xem mắt con còn hi vọng không" ông nội thẳng thắn nói ra như vậy khiến cô thấy sợ! Í ông không phải đã quá rõ ràng rồi sao, nếu mắt có hi vọng thì có thể ở bên Nhật Minh còn nếu mắt không có hi vọng thì phải rời xa Nhật Minh. Cô muốn khóc! Cô muốn gào thật to cho thỏa mãn nỗi lòng. Tại sao mọi người lại đối xử với cô như vậy chứ? Họ đâu phải là cô đâu thể hiểu được cảm giác của cô! Nhưng rồi cô vẫn gật đầu đồng ý. Mắt có hi vọng hay không có cũng được, cô mệt mỏi lắm rồi. Cùng lắm là cô phải xa Nhật Minh thôi..... Nhưng mà, rời xa Nhật Minh rồi thì cô biết đi đâu đây? Cô làm gì còn người thân nào nữa!
Ông nội Nhật Minh, mẹ Linh, bố Long nói hôm nay sẽ ở lại đây chơi sáng mai sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xong mới về. Nhật Minh ngồi im lặng nãy giờ tức giận đặt cô ngồi xuống bên cạnh rồi đạp mạnh vào bàn xong mới đứng dậy nói gần như hét lên.
"Mấy người như vậy là có í gì? Cô ấy dù thế nào cũng là vợ con, đừng bao giờ có ý nghĩ coi thường cô ấy. Nếu không đừng trách con trở mặt!" Nói xong hắn bế cô lên phòng đóng cửa lại rồi đặt cô lên giường.
"Mai em không cần đi, ngày mai chúng ta sẽ qua Pháp hưởng tuần trăng mật được không em?" Hắn thấy cô cúi mặt nãy giờ không lên tiếng, tay cô cấu vào nhau đến trắng bệch. Hắn định nói đến chuyện ngày mai không cần đến bệnh viện nhưng thấy cô như vậy hắn đành chuyển chủ đề.
"Hay mình li hôn đi anh" cô đã phải khó khăn lắm mới nói ra được câu này, cô đã quá mệt mỏi rồi! Cô chỉ là một người bình thường, sao có thể chịu nổi sự coi thường, chán ghét của nhà chồng đối với mình được. Cô biết họ nói đúng! Vậy nên cô đành lấy hết dũng khí nói ra câu này.
"Em nói cái gì vậy? Anh không đồng ý đâu! Em đừng hòng rời xa anh!!!" Câu cuối cùng Nhật Minh tức giận hét lên. Mọi người ở ngoài nghe thấy vậy vội vàng chạy vào, Nhật Minh quay qua nhùn họ bằn ánh mắt chán ghét rồi quay qua nhìn cô chằm chằm. Hắn biết cô bị gia đình hắn tạo áp lực vô cùng lớn. Hắn hiểu cảm giác hiện giờ của cô, cô chỉ là một cô gái bình thường tất nhiên sẽ không chịu nổi. Mới ở bên cạnh cô 2,3 ngày thôi nhưng hắn biết rõ một điều, hắn sẽ không bao giờ cho phép cô rời xa hắn. Mãi mãi không!!
Cô ngồi đó bất lực khóc. Cô cũng đâu có muốn li hôn đâu! Nhưng cô rất mệt, cô sắp không chống đỡ nổi rồi. Cô muốn buông tha cho Nhật Minh, cô muốn trả lại tự do cho hắn. Cô biết hắn lấy một đứa mù về làm vợ sẽ có rất nhiều người coi thường hắn, mắng hắn. Cô không muốn vậy! Nếu cô li hôn với hắn chắc chắn sẽ có đầy cô gái tốt đến bên hắn. Cô tin là vậy!
"Di Nhiên, xảy ra chuyện gì vậy con?" Mẹ Linh đứng ngoài lo lắng.
"....." đáp lại bà chỉ là những âm thanh thút thít, tiếng nấc cục. Đến cuối cùng cô lấy tay lau nước mắt rồi quyết tâm đứng dậy.
"Quyết định vậy đi, em ra ngoài!" Cô men theo chiếc giường đi về phía cửa, mới đi được vài bước thì bị Nhật Minh túm lại.
"Chuyện này em không có quyền quyết định!"
"Nếu anh không đồng ý cũng được, em sẽ đơn phương li hôn" cô cố gỡ tay hắn ra nhưng không được, hắn nắm tay cô càng lúc càng chặt khiến cô đau rụt người lại.
"Bỏ ra!" Cô đánh vào tay hắn thật mạnh, nhưng hắn vẫn quyết không buông.
"Nhật Minh! Xảy ra chuyện gì vạy hả? Cái gì mà li hôn chứ?" Bà Linh ở ngoài lo lắng đến run người mà hỏi hết Di Nhiên rồi đến Nhật Minh nhưng không một ai trả lời bà.
"Em tức giận thì đánh anh đi, đừng như vậy mà!" Nhật Minh ôm cô lại, thủ thỉ nói.
"Buông em ra"
"Là lỗi của anh, anh sai rồi!" Mắt Nhật Minh đỏ ngầu, tìm đủ mọi cách giữ cô lại. Hắn biết cô như vậy tất cả đều do áp lực mà gia đình hắn tạo ra.
"Có mỗi chuyện đó thôi mà đã nản lòng rồi, ngu ngốc!" Ông nội Nhật Minh tức giận đập mạnh cây gậy vào cửa.
"Anh có lỗi đâu mà xin lỗi cái gì, bỏ em ra đi. Lỗi là do em mà!" Cô cố gắng điều chế cảm xúc, cô không muốn khóc trước mặt hắn. Cô không muốn hắn phải suy nghĩ nhiều.
"Bỏ em ra thì em định đi đâu, em còn người thân nào khác sao? Đường phố ở đây hoàn toàn xa lạ đã vậy em còn không nhìn thấy!" Hắn tức giận gầm lên.
"Mặc kệ em! Buông em ra"
"Em đánh chết anh đi, nếu không anh sẽ không buông đâu!"
"Nhanh lên, bỏ em ra!" Cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
"Không! Nếu em nhất định đòi đi anh sẽ nhốt em lại" Nhật Minh bế ngang cô lên ném cô lên giường rồi đi đến chỗ ông nội.
"Các người định đứng đây xem náo nhiệt đến bao giờ?" Hắn nhìn chằm chằm khiêu khích ông nội hắn.
"Con đã chắc chắn với quyết định của mình chưa? Sẽ không hối hận!"
"Chết cũng không hối hận!"