Vợ Nhỏ Của Cố Tổng

Chương 90: Chương 90





“Nếu tôi đoán không nhầm thì mục đích của cô chính là thứ đó có đúng không?” Cố Thịnh đi thẳng vào vấn đề.
Ninh Nhu nhìn hắn không chớp mắt, đùa nghịch khẩu súng trong lòng bàn tay.
“Nếu tôi nói là có thì anh sẽ đưa nó cho tôi sao?” Cô ta tiến lại gần chỗ của Cố Thịnh, cúi người, để lộ ra đôi gò b ồng đầy đặn lại săn chắc, khoảng cách của cả hai gần đến nỗi thứ mềm mại đó dường như chỉ còn cách cánh tay của hắn vài tờ giấy mỏng.
Cố Thịnh cúi đầu nhìn xuống, đảo qua nơi đó, ánh mắt thấu triệt không hề có một tia tình d*c, khóe miệng nhếch lên: “Thứ đồ silicon này cô cho tôi xem làm gì? Đẹp lắm sao?”
Silicon?
Khúc Lâm đứng bên cạnh nghe rõ mồn một, che miệng, gương mặt nhăn nhó cố nén cười nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, đôi guốc mười phân đá vào tường vang lên tiếng rung rung như đang thể hiện niềm vui thú của chủ nhân.
“Cố tổng làm tôi thật thương tâm.

Chi bằng anh sờ thử một lần xem nơi này của tôi rốt cuộc là đồ thật hay là silicon.

Kiều Hạ Linh không có ở đây, không ai biết đâu mà.”
Khúc Lâm: “...” Cô với mấy kẻ khác ở đây là người mù hết rồi à?
Đúng là đồ hồ ly tinh, bộ dạng thì thanh thuần trong sáng nhưng ai biết tâm tư lại đen tối không ai bằng.

Khác hẳn với cô, cơ thể quyến rũ không nói, tâm hồn lại đẹp, ấy vậy mà cớ gì lại không có người yêu chứ hả?
Tổn thương tấm lòng của bảo bối Khúc Lâm quá đi mất.
“Đồ của người khác tôi không có hứng thú.” Cố Thịnh từ chối thẳng thừng, hất cằm với cấp dưới đem theo người rời đi.
“Vậy thì anh biến tôi thành người của anh là được rồi còn gì.

Tuy tôi ghét thứ người khác đã đụng chạm vào nhưng đổi lại là anh, tôi cam tâm tình nguyện.”
Ọe...!Buồn nôn quá đi, ai cứu cô ra khỏi cái nơi quỷ quái này được không?

Ninh Nhu đây là điên rồi, thân phận cô ta còn bày ở đó đâu, gặp qua người không cần mặt mũi nhưng không cần đến mức độ này thì còn là lần đầu tiên đấy!
Cô đeo bám Cố Thịnh gần hai mươi năm, da mặt so với cô ta còn phải mỏng hơn ít nhất gấp đôi.
“Ninh tiểu thư, tôi không thích cô, quá khứ không có, hiện tại cũng không và tương lai lại càng không thể.

Tôi khuyên cô nên bớt mấy thứ tâm tư dơ bẩn đó đi, lần này bảo bối nhà tôi muốn phối hợp nên tôi sẽ bỏ qua, còn lần sau, Ninh gia cũng không bảo vệ nổi cô đâu.” Cố Thịnh đứng ngay ngắn, cởi ra áo khoác khi nãy bị Ninh Nhu chạm vào, tùy ý vứt xuống đất.
“Còn nữa, đồ của tôi, không cần ai dâng đến, tôi tự biết giành lấy thế nào.

Còn thứ không phải, có đặt trước mặt tôi thì cũng chỉ là rác rưởi.”
Cố Thịnh vứt lại một chiếc USB, bên trong có ghi lại các thành viên của cuộc di tản chi thứ Ninh gia vào năm năm trước.
Khoảng thời gian đó, ông nội của Ninh Nhu - Ninh Mân, cũng là gia chủ hiện tại của Ninh gia bệnh nặng một hồi, các bác sĩ đều nói là rất khó qua khỏi.
Chi thứ lúc đó do em trai của Ninh Mân cầm đầu rục rịch, muốn tách ra riêng biệt, cắt đứt mọi liên hệ với nhà chính.
Ninh gia vốn là một gia tộc có máu mặt ở quân bộ nhưng người trong quân bộ vô cùng nghiêm khắc, phạm lỗi nhỏ thì không sao nhưng lỗi quá lớn thì có ô dù vẫn khó có thể che chắn hết.
Đời sau của Ninh gia ỷ vào quyền lực nơi nơi làm bừa.

Ninh Mân là người chính trực, mắt thấy không thể để con cháu cứ vậy làm vấy bẩn nền móng quốc gia liền tận dụng quan hệ đuổi hết mấy con sâu mọt.
Chi thứ vì thế mất đi quyền lực, chỉ có thể rẽ qua làm ăn nhưng chính phủ lại trong tối duỗi tay chèn ép, không chịu nổi nữa nên đã âm thầm cấu kết với bên ngoài ám sát bố và chú ruột của Ninh Nhu hòng cắt đứt hương hỏa, từ đó mưu toan thay thế dòng chính nhận được sự ưu đãi mà quốc gia mang lại.
Kế hoạch thất bại, Ninh Mân cũng tỉnh lại nhưng những kẻ phản bội năm xưa chưa được tìm ra toàn bộ.

Em trai của Ninh Mân trước lúc chết đã hủy đi tất cả chứng cứ, chỉ còn một chiếc USB bị cháu trai nhỏ nhất của ông ta ham chơi lấy nhầm.
Mà thứ đồ đó lại tình cờ rơi vào tay của Cố gia theo một con đường khác.
Nhiệm vụ của Ninh Nhu đến Cố gia cũng là để tìm lại vật kia nhưng Cố Thịnh rất cẩn thận, vật đó lại để trong phòng bí mật Ninh Nhu không vào được.

Kế hoạch sau đó liên tục phải thay đổi do sự có mặt bất ngờ của Kiều Hạ Linh khiến cô ta trở tay không kịp, kết quả biến thành bãi bầy nhầy như hiện tại.
Khúc Lâm cầm lấy chân váy dài đi ngang qua mặt cô ta, ghé sát vào tai Ninh Nhu, tốt bụng nhắc nhở: “Nếu tôi là cô thì lúc này sẽ gọi điện cho tên Ninh Mạc Hàn kia nhắc hắn đưa Kiều tiểu thư về an toàn.”
“Cô nói gì tôi không hiểu.

Nhiệm vụ của Ninh Mạc Hàn kết thúc nên anh ta đã về Ninh gia, còn Kiều Hạ Linh đi đâu hay làm gì thì đâu có liên quan đến tôi?”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô đừng làm mấy chuyện khiến mình hối hận thôi.

Dù sao một nửa số liệu trong chiếc USB cô đang cầm đang ở trong tay của nhóc đó đấy!” Khúc Lâm nói xong liền che miệng trộm cười, giống như con chuột nhỏ đắc ý khi vừa ăn vụng thành công.
Ninh Nhu không tin, cầm lấy USB mở ra xem, quả nhiên thấy số liệu ở mặt đằng sau đã bị người ta cắt mất.
Tức giận ném bay hết đồ trên bàn, cô ta mở chốt an toàn, điên cuồng bắn loạn xạ đến khi hết đạn mới thôi.

Móng tay sắc bén đâm vào da thịt đến chảy máu, nghiến răng rít gào một cái tên trong miệng: “Kiều Hạ Linh...! A...”
Cố Lam Hi và Nhã Lan bị trói, im như chim cút, ngoan ngoãn để bảo vệ đưa đi.
Ninh Nhu đá bay cửa, rút ra điện thoại, hít một hơi lấy lại bình tĩnh, cắn răng gọi điện cho Ninh Mạc Hàn.
...
Kiều Hạ Linh tỉnh lại, thấy bản thân nằm trên ghế sau ô tô, hai mắt vẫn giống như lần trước bị bịt kín.

“Các người không còn trò gì khác à? Tôi là người bị bịt mắt với lại trói chân trói tay còn thấy mệt thay mấy người nữa.” Kiều Hạ Linh nhúc nhích, lưng dựa vào ghế ngồi dậy, do chân bị trói nên tư thế giống như bà cụ già co ro trong thời tiết lạnh giá.
Kít...
Ninh Mạc Hàn dừng xe, kéo Kiều Hạ Linh xuống một bãi đất trống, cởi bịt mắt cho cô.

“Năm đó mẹ cô trước khi đi có để lại thứ gì hay không?” Hắn ta rút súng chĩa vào đầu của cô, gấp không chờ được hỏi.
“Các người có bệnh thì đến bệnh viện mà trị.

Còn nữa, nhớ đến khoa thần kinh chứ bắt một bác sĩ nam khoa như tôi làm gì?”
Đột nhiên cô nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Ninh Mạc Hàn: “Không lẽ anh không được nên muốn bắt tôi đến chữa cho mình à?”
“Câm miệng.” Ninh Mạc Hàn trợn mắt, khẩu súng càng dí chặt vào thái dương của cô.
“Tôi hỏi gì cô trả lời cái đấy, nếu không đừng trách tôi không nể mặt.” Hắn ta gằn từng chữ nói.
Kiều Hạ Linh tùy ý gật đầu.
“Trước khi mẹ cô đi có để lại thứ gì không?”
“Nói các người có bệnh lại còn không tin.

Một đứa bé chưa mở mắt như tôi khi đó thì biết được cái gì mà hỏi.

Muốn thì đi hỏi bố của tôi đấy, hỏi tôi làm gì?” Kiều Hạ Linh gắt gỏng quát lên.
Ninh Mạc Hàn tự biết bản thân đuối lý, đổi câu hỏi khác: “Vậy bố cố...”
Kiều Hạ Linh đẩy lưỡi quét một vòng trong miệng, không giữ nổi bình tĩnh ngẩng đầu, tức giận nhìn Ninh Mạc Hàn, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh hỏi kiểu này thì đến bao giờ mới xong hả? Đồ mẹ tôi để lại nhiều như vậy, từ quần áo đến giày dép, tranh ảnh, đ ĩa nhạc, bản thu âm,...!Thứ gì đối với bố tôi cũng là bảo vật có một không hai, ông ấy luôn trân trọng và giữ gìn.

Vậy chốt lại câu cuối, thứ đặc biệt mà anh nói là thứ gì?”
Ninh Mạc Hàn: “...” Hắn mà biết thì đâu cần bức cung hỏi thế này?
Kiều Hạ Linh nhìn vẻ mặt không chắc chắn của hắn, nghi ngờ hỏi lại: “Không phải đến chính anh cũng không biết chứ?”
Ninh Mạc Hàn: “...” Hắn quả thật không biết.

Lúc nhận lệnh chỉ nói tìm lấy thứ mà Ninh Mộ Tuyết đã để lại cho Kiều Hạ Linh.

Về phần đó là cái gì...!Hắn quên hỏi.
Ba mươi giây tĩnh lặng trôi qua.
Kiều Hạ Linh ho nhẹ một tiếng đề nghị: “Thế này đi, anh gọi điện hỏi cấp trên của mình xác nhận lại có phải nhanh hơn không.
Ninh Mạc Hàn cảm thấy có lý, lúc chuẩn bị gọi thì điện thoại lại đột ngột vang lên.
Không phải chứ, có nhất thiết phải là lúc quan trọng như vậy không?
Kiều Hạ Linh dỏng tai lắng nghe, ánh mắt trầm xuống.

Có vẻ như còn có thế lực khác nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa đối với cô cũng không có ác ý.
Nếu đã xác định được chuyện cần biết thì màn kịch này hạ xuống được rồi.
Kiều Hạ Linh chụm hai ngón tay lại ra hiệu, Kiều Thanh qua ống nhòm thấy được hạ lệnh cho người mai phục nhanh chóng chạy ra ngoài bao vây hiện trường.
Ninh Mạc Hàn bị Kiều Thanh tóm gọn, đè ép xuống đất không cách nào nhúc nhích.
“Các người đây là có ý gì?”
“Chỉ là có vài chuyện muốn hỏi anh thôi, đâu cần phải căng thẳng thế.” Kiều Hạ Linh duỗi cổ tay, ra hiệu với bố cô bên kia sông có người.
Kiều Thanh nhanh chóng đem người lên xe, rời khỏi nơi này.
“Ông chủ, bọn họ người đi rồi.

Chúng ta có cần...”
Đầu dây bên phát ta tiếng cười trầm thấp: “Cứ coi như là quà tôi tặng cho cô ấy.

Khoảng thời gian này tạm thời án binh bất động, rút hết người về, đừng để Cố Thịnh đánh hơi ra.”
Chính giữa căn phòng chỉ có duy nhất một bóng đèn Neon với ánh sáng yếu ớt, dưới đất là Cố Lam Hi và Nhã Lan đang run sợ nhìn về phía người đối diện.
“Chuyện tôi nói các người hiểu hết rồi chứ?”
Cả hai vội vã gật đầu.