Kiều Hạ Linh thích thú nhìn chiếc bánh dâu tây vẫn còn lành lặn mà Cố Thịnh vừa cầm đến, cúi xuống, nhích mũi đến gần ngửi thử.
Đúng thật là mùi này không sai, thơm thơm lại béo béo.
Bánh kem dâu, chị đến đây.
Cô duỗi tay lấy một quả dâu tây đưa lên miệng, vị chua chua ngọt ngọt của dây tây hòa với lớp kem mềm ngọt vừa phải tạo nên một hương vị tuyệt vời, chỉ cần ăn qua một lần liền không có cách nào quên.
Ngon quá đi mất!
Hai mắt phát sáng, một miếng lại một miếng đưa lên miệng, chả mấy chốc đã ăn hết một góc nhỏ.
Cố Thịnh ngồi xuống bên cạnh, thuận tiện ôm lấy eo cô: “Ngon không?”
“Đương nhiên.
Không tin anh ăn thử xem, vừa mềm vừa thơm, vào miệng một cái liền tan.” Kiều Hạ Linh hưng phấn đưa chỗ bánh kem trên tay đến miệng hắn.
Cố Thịnh không nói hai lời há miệng ngậm vào, cẩn thận m*t hết phần kem bơ trên đầu ngón tay.
Kiều Hạ Linh có chút mất tự nhiên rụt lại, ngón tay rút ra kéo theo một sợi chỉ bạc mỏng và dài.
Cố Thịnh nhìn cô, có chút chưa đã thèm li3m một vòng quanh miệng, không tiếc lời khen ngợi: “Mùi vị đúng là không tệ.” Có điều, nếu đổi cách ăn khác thì sẽ mỹ vị hơn nhiều.
“Vậy thì tốt.”
Kiều Hạ Linh nghiêng người, một tay dựa vào gối, tay còn lại không ngừng lấy dâu tây, thân hình nửa kín nửa hở ngửa lại sau một chút, cầm lấy một miếng ngửa cổ đút xuống, nhai nhai thật kỹ rồi mới nuốt trọn.
Cố Thịnh gắt gao nhìn chằm chằm, quan sát từng cử động, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, từ cách quết kem, đưa lên miệng nhấm nháp đến khi nuốt hết vào bụng.
Con ngươi lóe lên, hắn cầm lấy bánh kem đưa đến đầu giường, cằm dựa vào vai cô, lộ ra nụ cười mê người: “Hôm nay anh cũng muốn ăn bánh kem.”
Chết tiệt, tên này lại chơi trò phạm quy rồi, để lộ ra gương mặt đó thì cô từ chối làm sao đây? Còn cả giọng điệu kia nữa, cứ như đang làm nũng ấy, đáng yêu chết đi được.
Khụ… Dùng từ đáng yêu với một người đàn ông cao lớn có chút không đúng, nhưng quả thật gương mặt này quá quyến rũ, quá phạm quy, hại cô suýt chút nữa cầm giữ không được muốn muốn nhào đến.
Kiều Hạ Linh tùy ý gật đầu, không biết vô tình hay cố ý mà lúc rướn người, chân nhích lên một đoạn, vừa hay hạ xuống lại đúng ngay phần đùi rắn chắc của ai kia.
Bàn tay vừa cầm lấy một trái dâu tây đưa lên miệng, chưa kịp thưởng thức thì đã bị người ta gặm đi mất một nửa.
Hai mắt mở lớn nhìn người cùng mình môi kề môi, thời gian như bị đóng băng, chỉ còn lại các giác quan không ngừng phóng đại.
Tiếng dâu tây “rột rột” bị nghiền nát, hình ảnh yết hầu của nam nhân nhấp nhô lên xuống, còn cả hương vị ngọt ngào của kem bơ trong khoang miệng, mùi hương bạc hà thanh mát của cơ thể, tất cả như hòa quyện lại, k1ch thích mỗi sợi thần kinh, khiến nó trở nên đặc biệt hưng phấn khó tả.
Kiều Hạ Linh nhổm người, đặt Cố Thịnh dưới thân, đôi mắt say mê nhìn vào cơ bụng sáu múi bên dưới, bàn tay đưa lên bắt đầu x0a nắn, từ cơ ngực dẻo dai trượt dần xuống, lướt qua những vết sẹo nhỏ, từng chút, từng chút cảm nhận da thịt nóng bỏng của nam nhân.
Cuối cùng bàn tay cô đặt lên vị trí nảy lên ở ngực trái, úp sát tai vào nghe tiếng tim hữu lực, đôi mắt lóe lên một tia dị quang.
Cố Thịnh túm lấy đôi bàn tay chạy loạn, hai tay nắm lấy cổ cô ngẩng lên, vẻ mặt lên án nói: “Em tính dụ dỗ tôi đấy à?”
“Vậy anh có cam tâm tình nguyện mắc câu không đây?” Kiều Hạ Linh cắn nhẹ đầu ngón tay, khiêu khích hỏi.
“Chỉ cần người đó là em, nữ vương của tôi.” Dù cho có là bẫy rập, dù có thịt nát xương tan, người tù binh dưới chân váy của em là tôi vẫn nguyện ý đi vào.
Hắn lật ngược người, lần nữa đặt cô xuống dưới, miệng đối miệng thân mật, dịu dàng hôn lên lòng bàn tay của Kiều Hạ Linh, cởi ra áo ngủ của cô, thật nhẹ nhàng vuốt v3 th@n thể trắng nõn bên dưới, giống như đang sờ vào một hòn ngọc quý cần được nâng niu.
Nam nhân ngẩng đầu, đặt cằm vào lòng bàn tay nhỏ nhắn, rồi lại giống như ác ma xấu xa nở nụ cười mê hoặc lý trí của con mồi: “Nữ vương của tôi, ngài có muốn cùng tôi ăn bánh kem không?”
Chưa nói xong, bàn tay to lớn của hắn đã mang theo kem bơ quết lên làn da trắng nõn nà, đã vậy còn kèm theo hai trái dâu tây được đặt ngay bên trên hai trái anh đào chín mọng mê người, mới nhìn thôi đã khiến người ta khao khát cúi xuống g ặm cắn một trận.
Hai trái anh đào bị k1ch thích ngay lập tức dựng lên, làn da mẫn cảm xung quanh nổi lên một tầng lông tơ, Kiều Hạ Linh kéo kéo khóe miệng nhìn hắn, cầm lấy tóc hắn kéo nhẹ, cười khinh miệt đẩy ra: “Lãng phí thức ăn.”
“Đồ ăn ngon thì đương nhiên cần phải có thức ăn ăn kèm, đúng lúc tôi không biết ăn gì, may mà có nữ vương cao quý chọn giúp.”
Cút.
Chọn giúp cái gì? Cái tên mặt dày vô sỉ, cô đây có quyền được lựa chọn à, rõ ràng là tên nam nhân này tự ý có được không?
“Ngài không nói gì thì tôi coi như ngài đã đồng ý.”
Nói xong liền quết đều bánh kem trên người cô ra xung quanh, chạy dài từ phần xương quai xanh xinh đẹp đến bụng nhỏ mềm mại, nơi nơi đều được phủ bởi một tầng kem bơ mềm mịn.
Kiều Hạ Linh rướn người, ôm lấy toàn bộ cơ thể của Cố Thịnh, há miệng, li3m một đường từ yết hầu khi3u gợi đến phần xương quai xanh tinh xảo, làm xong còn đắc ý li3m môi, chẹp miệng cảm thán: “Cũng khá ngon.”
“A!” Cố Thịnh ôm mặt bật cười.
Đúng rồi, chính là bộ dạng này, mỗi lần đều kích phát d*c vọng của hắn đến cực hạn, giống như một con mèo kiêu ngạo lại cảnh giác đứng ở trên đỉnh núi, khiến hắn phải không ngừng bày mưu tính kế, bước đến chinh phục, từng chút một gỡ ra phòng bị, cẩn thận đến gần.
Thật muốn đem em ấy mãi mãi nhốt lại, còn cả bộ dáng mê người này nữa, quyết không thể để có kẻ thứ hai trừ hắn nhìn thấy.
Cố Thịnh há miệng ngậm lấy quả dâu bên trái, sau đó cúi xuống mạnh mẽ hôn lên, quả dâu tây đáng thương đảo qua đảo lại giữa hai bên, thấm đẫm dịch vị ngọt ngào.
Nụ hôn kết thúc, hắn mới luyến tiếc đem nó cắn thành hai nửa, nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng khoảnh khắc đó, Kiều Hạ Linh cảm giác chính bản thân mới là thứ đang trôi trong cuống họng của nam nhân trước mắt.