Trên chiếc giường đơn xơ tại nhà nghỉ, nữ nhân quần áo xộc xệch nằm trên giường, toàn thân ửng hồng giống như một con tôm được luộc chín, thơm ngon lại bổ dưỡng thu hút kẻ khác tiến đến thưởng thức.
Đình Thủy cố nhịn xuống cảm giác nóng rực trong người, đi tắm nước lạnh rồi ngồi ở cửa phòng canh chừng.
Hắn ít nhất hiện tại còn nhịn được được nhưng cô Kiều hẳn là trúng không ít dược, nếu để cô ấy đi ra ngoài thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Khi nãy hắn đã gọi điện thoại cho ông chủ, mong là cậu ấy đến kịp.
Kiều Hạ Linh vặn vẹo thân người, cơ thể ngứa ngáy khó nhịn cứ như đang có hàng trăm con kiến bò qua, hai mắt cô đỏ ngầu, mất sức chín trâu hai hổ mới xuống được giường để vào trong nhà tắm.
Nước lạnh xối xả rơi xuống trên đôi vai trần mê người, chả mấy chốc đã làm ướt cả bộ váy dạ hội đắt đỏ, dưới lớp áo, thân hình quyến rũ của người phụ nữ dần hiện ra.
Ý nghĩ d@m đãng không ngừng lóe lên trong đầu, bóng dáng của một người nào đó cứ hiện lên, giơ tay về phía cô như đang chờ đợi, nụ cười đó, đẹp đến khó tin, giống như ánh mặt trời soi sáng cả màn đêm vô tận.
Kiều Hạ Linh cười ngốc nghếch, nắm lấy tay người đó, thần kỳ thay, thứ cảm giác bỏng rát xâm chiếm cơ thể cô khi nãy dần tan rã, nhiệt độ cơ thể cũng lui dần xuống.
Kiều Hạ Linh ôm chặt lấy người kia không rời, hai chân quấn lấy hông người đó, như mèo nhỏ cọ nhẹ vào cổ chủ nhân lấy lòng.
Bác sĩ vội vã quay mặt đi, ông tuy rằng đã có kinh nghiệm nhưng gặp trường hợp này ít nhiều vẫn có chút xấu hổ, vội vã dặn dò Cố Thịnh vài điều rồi đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho cả hai.
Cố Thịnh gật đầu với bác sĩ, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy thân thể ướt sũng của Kiều Hạ Linh mà bắt đầu c ởi quần áo, mọi động tác của hắn đều thực nhẹ nhàng giống như đang nâng niu một món bảo vật vô giá.
Lúc nhận được điện thoại của Đình Thủy, cảm giác sợ hãi đã lâu không được trải nghiệm lại lần nữa hiện hữu, nhắc nhở hắn về sự tồn tại của nó.
Giây phút đó, sự lo lắng và sợ hãi đã xuất hiện và bao phủ toàn bộ suy nghĩ, hắn cũng không biết bản thân đã nghĩ gì nữa, thứ duy nhất còn lại chỉ còn là giọng nói thôi thúc hắn chạy thật nhanh tới nơi này.
Hắn không rõ bản thân tại sao lại như vậy, hay nói cho đúng ra là không biết bản thân đang sợ hãi vì điều gì, là sợ Kiều Hạ Linh sẽ xảy ra chuyện hay sợ cô vì bị hạ dược mà lên giường cùng người đàn ông khác.
Động tác trên tay của Cố Thịnh khựng lại, nhìn gương mặt say ngủ nhưng vẫn còn nhíu mày của Kiều Hạ Linh, tầm mắt của hắn cứ như lọt vào một đám sương mù dày đặc không nhìn thấy được điểm cuối.
Nhưng sự mê man đó đến cũng nhanh và đi cũng nhanh, mở mắt ra lần nữa, thứ không rõ ràng đó đã biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn không quan tâm sự lo sợ bất chợt đó là do đâu hay nguồn gốc của nó là gì, hắn chỉ biết một điều là hắn muốn người phụ nữ tên Kiều Hạ Linh ở bên cạnh bản thân, nhiêu đó đã là quá đủ rồi!
Kiều Hạ Linh mệt rã rời tỉnh lại, rèm cửa bao kín cả căn phòng mang lại cảm giác tối tắm kỳ lạ, đầu cô rất đau, cứ như bị một cái búa bổ qua ấy, nhức kinh khủng, cơ thể cũng mỏi mệt không còn chút sức lực nào.
Cô muốn xoay người hoạt động vài cái nhưng có thứ gì đó trên hông cản cô lại, tò mò cúi xuống nhấc thứ đó lên, bằng ánh sáng mờ mờ có thể nhận ra đó là một cánh tay người bằng da bằng thịt, cô gãi đầu, sờ thử, còn hơi ấm.
Phù…
Thật may quá đi, cô cứ tưởng lại giống như mấy bộ phim ma, sáng hôm sau vừa tỉnh lại phát hiện bản thân nằm cạnh xác không đầu.
Bàn tay kia đột ngột vươn tới, kéo Kiều Hạ Linh nằm xuống giường, bất ngờ chưa kịp làm gì thì đã bị ai đó đè dưới thân.
Hơi thở nóng bóng cùng mùi hương nam tính quen thuộc xâm nhập vào mọi tế bào trong cơ thể, k1ch thích đầu óc cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Mùi hương quen thuộc này, không cần nhìn thấy cô cũng đoán được người trước mắt là ai, nhưng càng là như vậy mới càng khiến cho cô tức giận.
Kiều Hạ Linh cong chân định đá vào phần giữa khe hở của người kia, nhưng Cố Thịnh đã nhanh tay hơn, bắt được cái chân không mấy an phận, tay vươn lên bật đèn trên đầu giường, ánh sáng xuất hiện đột ngột làm Kiều Hạ Linh chưa kịp thích ứng, nhíu mày, một lúc sau mới khó khăn mở mắt.
Đập vào mắt cô là một bức tường da thịt màu đồng rắn chắc, xương quay xanh khêu gợi nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở làm cho cô phải âm thầm nuốt nước miếng.
Cùng với đó còn có yết hầu nam tính hiện lên rõ rệt, mỗi khi bờ ngực Cố Thịnh phập phồng, nơi đó cũng theo nhịp mà nhảy múa, Kiều Hạ Linh nhìn có chút tò mò, vẫn chưa kịp suy nghĩ xong thì tay chân đã hành động, cô rướn người, há miệng cắn nhẹ vào chỗ đó.
Đến lúc ý thức được bản thân làm gì thì đã muộn, cô ngẩng đầu, đối diện là một đôi mắt sâu thẳm, hơi thở nam tính ngày càng dày đặc, cứ như một con dã thú há miệng muốn nuốt chửng cả người cô vào trong bụng.
Cơ thể bị Cố Thịnh bế bổng lên, hắn đặt cô ngồi trên đùi, vươn vuốt sói vuốt v3 dọc sống lưng cô.
Kiều Hạ Linh cầm lấy tay hắn ngăn cản nhưng vừa rướn người lại đúng lúc dâng lên đôi môi đỏ mọng như trái anh đào của mình.
Mà Cố Thịnh đương nhiên sẽ không ngu ngốc từ chối món ăn được dâng đến tận miệng như vậy.
Khi hai đôi môi chạm nhau, không giống như tưởng tượng sẽ là một cuộc cắn xé ngấu nghiến, thay vào đó là sự âu yếm nhẹ nhàng chưa từng có.
Cố Thịnh hôn rất nhẹ, như chuồn chuồn lướt qua trên mặt nước, từ từ trêu chọc lại giống như thưởng ngoạn, bình tĩnh nhấm nháp mỹ vị nhân gian, thi thoảng lại cắn m*t lấy khóe môi, như có như không vươn đầu lưỡi vào dạo qua.
Kiều Hạ Linh bị trêu đùa đến mất kiên nhẫn, trực tiếp đẩy ngã Cố Thịnh xuống, công thành đoạt đất, cô vươn đầu lưỡi vào trong, như dã thú tham lam cuốn lấy đầu lư ỡi của nam nhân để dây dưa, nhưng động tác không mấy thuần thục làm cho cô mấy lần suýt chút nữa thì bị cắn trúng.
Cố Thịnh xoa nhẹ phần eo mẫn cảm, cúi đầu ghé sát vào tai cô, thì thầm bằng giọng nói đầy dụ hoặc:
“Muốn thêm không?”
Thay vì trả lời thì Kiều Hạ Linh đáp trả bằng chính hành động, cô ôm lấy cổ của người đàn ông, môi mỏng khẽ nhếch đầy khiêu khích:
“Phải xem bản lĩnh của anh thế nào đã.
”.